Ngu Thu cấp tốc ra khỏi phòng tập, lặng lẽ bước vào phòng ngủ, vỗ nhẹ cái mặt nóng hầm hập, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Không phải chỉ bị bắt gặp giãn cơ thôi sao? Có gì mà phải xấu hổ?!
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì hình tượng đó thật sự có chỗ chướng tai gai mắt.
Cậu liều mạng xây dựng tâm lý, cho đến tận khi nhịp tim bình thường lại mới lấy quần áo đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, Ngu Thu đắp mặt nạ, bôi sữa dưỡng thể, xoa bóp cơ bắp, cũng không quên chăm sóc hai tay.
Thời gian mỗi ngày của cậu dùng vào việc chăm sóc bản thân rất nhiều. Nếu như bị Thẩm Minh Đăng biết thì đoán chừng anh lại nói cái gì mà "con trai cần phải mạnh mẽ" cho coi.
Ngu Thu gõ nhẹ trán. Tại sao lại nghĩ đến người này?
"Cốc cốc."
Cậu phản xạ có điều kiện ngồi thẳng lưng, hỏi: "Có gì sao?"
Cách một cách cửa, giọng Thẩm Minh Đăng có vẻ hơi ngột ngạt: "Tôi mời nhân viên dọn dẹp, ngày mai sẽ tới."
Ngu Thu siết chặt chăn: "Ngày mai tôi muốn ra ngoài."
"Mấy giờ?"
"Tám giờ."
"Mấy giờ về?"
"Chắc là sau giờ cơm tối."
Thẩm Minh Đăng im lặng mấy giây mới trả lời: "Ừm."
Ngoài cửa không còn tiếng gì nữa. Ngu Thu xuống giường, hai tay đặt lên cửa, tai cũng dán sát vào cửa. Phát hiện Thẩm Minh Đăng đi thật rồi, cậu không khỏi nhíu mày.
"Ừm" là có ý gì?
Mang theo hoang mang chìm vào giấc ngủ, cậu ngủ một giấc đến bảy giờ sáng.
Ngu Thu rửa mặt xong mở cửa phòng thì đối diện với dáng người đoan chính cao lớn của Thẩm Minh Đăng. Cậu vô thức lui ra sau một bước, muốn đóng cửa lại.
"Ăn thôi!" Thẩm Minh Đăng để sách xuống, ánh mắt sắc bén nhìn qua.
Ngu Thu: "..."
Người này bị sao thế? Sao đột nhiên lại khách sáo với cậu như vậy? Còn đích thân đi mua bữa sáng rồi chờ cậu ăn chung?
Quả thực vô cùng kỳ lạ.
Trong mơ, Thẩm Minh Đăng quan tâm cậu là vì cậu tàn tật, còn hiện tại là vì cái gì?
Ngu Thu chậm rãi đi tới.
Cậu ngồi xuống, vừa cắn một miếng bánh bao lại nghe anh hỏi: "Muốn đi đâu?"
Ngu Thu: ?
"Tôi đưa cậu đi."
"Không cần, tôi đi tàu điện ngầm." Ngu Thu quả quyết từ chối, vùi đầu ăn bánh bao.
Thẩm Minh Đăng cậu chằm chằm một lát, không lên tiếng nữa.
Hai người ở hai bên, bầu không khí trở nên căng thẳng và xấu hổ, tạo nên hiệu ứng của một vở kịch câm.
Chưa được tám giờ, Ngu Thu đã vội vàng ra ngoài, vẫn không quên mang theo rác thừa mình vừa ăn xong.
Thẩm Minh Đăng: "..."
Muốn làm một người anh trai tốt khó thế sao?
Chín giờ, Ngu Thu đúng giờ đến chỗ hẹn, Mạnh Bình Giang đã đứng ở ga tàu đợi cậu, hai người cùng nhau đến biệt thự nhà họ Ngu.
Vừa mới vào sân đã thấy cỏ dại mọc um tùm.
Ngu Thu ho nhẹ một tiếng: "Có thể cả ngày hôm nay cũng làm không hết."
Mạnh Bình Giang lại bình tĩnh đến lạ: "Cỏ ở nông thôn còn khó cắt hơn cỏ này. Tôi đi dọn phòng trước."
Cậu ấy đã quen làm việc nặng, những thứ này không hề đáng kể.
Ngu Thu không đành lòng để cậu ấy làm một mình, muốn làm chút chuyện gì đó nằm trong khả năng của mình.
Mạnh Bình Giang đánh giá tay cậu, mềm mại nõn nà hơn con trai bình thường. Làn da trắng nõn, có thể thấy rõ mạch máu xanh tím. Móng tay được cậu cắt tỉa sạch sẽ, có màu trắng nhạt, gần như là không có lông.
Không chỉ là tay mà cánh tay của cậu cũng rất ít lông tơ.
Cậu ấy cười nói: "Để tôi làm là được rồi, cậu bận việc của cậu đi!"
Ngu Thu biết mình không giúp được gì nên hỏi: "Cậu thích ăn món gì? Cơm trưa với cơm tối tôi bao hết."
"Tôi gì cũng được." Mạnh Bình Giang thành thạo lau bụi.
Con nhà nghèo, vốn dĩ không có tư cách kén ăn.
Ngu Thu biết cậu sẽ trả lời thế này, cũng may cậu có biết về khẩu vị của Mạnh Bình Giang. Cậu gọi điện thoại cho một quán ăn gần đó, hẹn thời gian giao tới.
Người khác bận rộn, cậu cũng không thể nhàn rỗi.
Cậu đeo găng tay, tự mình đi quét dọn phòng thêu.