"Không phải nói là để tôi sao?" Mạnh Bình Giang ngăn cậu lại.
Cậu ấy vô thức cảm thấy tay Ngu Thu không hợp làm việc nặng. Với lại cậu ấy đã nhận tiền lương thì nhất định phải làm tốt, không thể lợi dụng người ta được.
Phòng thêu là không gian tương đối riêng tư, Ngu Thu không muốn để người khác vào nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Bình Giang, cậu đành nói: "Có phòng làm việc cần dọn dẹp."
"Vậy tôi quét dọn phòng làm việc trước." Mạnh Bình Giang tưởng Ngu Thu cần dùng gấp.
Ngu Thu suy nghĩ một lát mới gật đầu: "Được."
Cậu đưa Mạnh Bình Giang đến phòng thêu. Vừa mở cửa ra, mấy tia nắng nghiêng nghiêng chiếu vào. Dưới ánh sáng, vô số hạt bụi nhỏ nhảy vọt bay múa.
Thứ đầu tiên Mạnh Bình Giang chú ý không phải là bụi bay mà là mấy bức tranh trong phòng.
Cậu ấy tán thưởng từ tận đáy lòng: "Mấy bức thư họa này đẹp quá!"
Ngu Thu bị chọc cười, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền ở khóe miệng ẩn hiện. Cậu giải thích với cậu ấy: "Đây đều là tác phẩm thêu thùa, bản thảo là phỏng theo kiểu cổ thư họa."
Bản thảo tác phẩm thêu thùa có rất nhiều thoại, thư họa cổ đại là một trong số đó. Làm phỏng theo nghe rất đơn giản nhưng thật ra không hề dễ dàng.
Lấy thư pháp mà nói, người thợ thêu cần phải lĩnh hội được phong cách và từng nét ký tự của tác phẩm thư pháp, có thể sử dụng các mũi khâu khác nhau ở những chỗ uốn cong khác nhau.
Nếu nói về tranh, vẩy mực trên giấy và thêu trên vải không thể rập khuôn. Lựa chọn nét thêu, vận dụng mũi khâu, phối màu,... đều sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận tác phẩm thêu.
Mạnh Bình Giang là người ngoài nghề nhưng cậu ấy lại xem tác phẩm thêu là thư họa thực thụ thì cũng có thể coi là một lời khen ngợi, đánh giá cao.
Cậu ấy hơi mơ màng: "Thêu á?"
Môn nghệ thuật này nằm ngoài tầm với của cậu ấy.
Ngu Thu gật đầu: "Mẹ tôi làm nghề này, những thứ này đều là tác phẩm của bà."
"Lợi hại thật, giống y như đúc!" Mạnh Bình Giang khô khan lại khen ngợi lần nữa.
Cậu ấy nhìn thấy bàn căng thêu trong phòng lại liên tưởng đến tay Ngu Thu, bỗng nhiên rõ ràng lại vội nói: "Cần quét dọn thế nào cậu nói với tôi là được rồi, cậu tuyệt đối không nên động tay vào."
Ngu Thu cũng không chối từ: "Được."
Hết buổi sáng, phần lớn trong biệt thự đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cơm Ngu Thu đặt giao đúng giờ trưa, cậu kêu Mạnh Bình Giang cùng ăn.
Ở chung được nửa ngày, Mạnh Bình Giang cũng bớt câu nệ đôi chút. Nhìn thấy thức ăn trên bàn, cậu ấy còn nghĩ thì ra khẩu vị của Ngu Thu cũng giống mình.
Ngu Thu chụp bàn ăn rồi đăng lên vòng bạn bè: [Ăn cơm với bạn, rất vui vẻ!]
Tư Đình là người đầu tiên thích, cũng bình luận: [Bạn nào vậy? Nhìn không giống ở phòng ăn.]
Hướng Nhan thích.
Cao Đại Soái thích, cũng hỏi trong giao diện trò chuyện: [Trong ảnh chỉ có tay con trai, thoát ế rồi à?]
Ngu Thu bật cười, trả lời cậu ấy: [Bạn bè thôi. Đoán chừng cậu sẽ thoát ế sớm hơn tôi. (Đầu chó)]
[Cao Đại Soái: Sẽ không, cậu nói chuyện viển vông quá!]
Ngu Thu không để ý tới cậu ấy nữa mà trả lời Tư Đình trong vòng bạn bè: [Bạn em mới quen.]
Tư Đình giống như sống trên điện thoại, mấy giây đã trả lời: [Bữa nào dắt đến làm quen đi!]
Ngu Thu: [Được ạ.]
Cậu tắt điện thoại, nghiêm túc ăn cơm.
Mạnh Bình Giang liếc trộm cậu vài lần, cơm nước xong xuôi mới lén lên vòng bạn bè. Thấy bài đăng của Ngu Thu, khóe môi cậu ấy cong nhẹ lên.
Họ là bạn bè.
*
Thẩm Minh Đăng vừa xử lý xong văn kiện thì nhận được điện thoại của Hướng Nhan.
"Con và Tiểu Thu ở chung thế nào?"
Thẩm Minh Đăng không hiểu ý, hỏi lại: "Thế nào là thế nào ạ?"
"Con có bắt nạt nó không?" Trong giọng nói của bà lộ ra sự lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì vậy mẹ?" Thẩm Minh Đăng bất đắc dĩ nhíu mày: "Sao đột nhiên mẹ lại hỏi thế?"
Hướng Nhan lo lắng: "Vậy sao thằng bé lại về nhà cũ?"