Đối mặt với ánh mắt chân thành của cậu ấy, bỗng nhiên Ngu Thu hơi chột dạ.
Lần đầu tiên ở quán bar, cậu chỉ muốn thể hiện giúp người làm niềm vui trước mặt Tư Đình mà thôi.
Lần thứ hai tại quảng trường thế kỷ, nếu không phải cậu sớm biết được diễn biết sự việc thì cũng sẽ không "trùng hợp" quay video lại.
Lòng cậu bắt đầu hổ thẹn, trầm tư một lát, cậu vẫy tay với Mạnh Bình Giang.
Mạnh Bình Giang thuận thế cúi người, nghiêng tai lắng nghe.
"Có phải cậu thiếu tiền hay không?" Ngu Thu thì thầm hỏi: "Có chuyện bản thân tôi làm không được, cậu có thể giúp tôi không? Tôi sẽ trả lương cho cậu."
Cậu cố ý hạ giọng, sợ người ngoài nghe thấy làm Mạnh Bình Giang mất mặt.
Từ nhỏ Mạnh Bình Giang đã nếm đủ tình người ấm áp lạnh lùng. Dù cậu ấy không biết thiện ý phía sau hành động này của cậu nhưng trong lòng cũng tuôn trào một dòng nước ấm.
Cậu ấy duy trì tư thế cúi người, ngước mắt là đối mặt với mặt của Ngu Thu. Hai cặp mắt cách nhau rất gần. Một cặp là màu nâu trầm tĩnh, một cặp là màu trà trong trẻo.
"Chuyện gì?" Tiếng cậu ấy dần khàn khàn.
Ngu Thu thấp giọng nói tiếp: "Có căn nhà cần dọn dẹp, trong sân còn mọc đầy cỏ dại. Cậu có thể giúp tôi không? Tôi trả lương cho cậu gấp đôi lương bình quân của nhân viên dọn dẹp ở Hoa Kinh."
Bây giờ cậu muốn bảo vệ tay, không thể làm những việc dễ tổn thương tay được.
"Cậu có thể tìm người dọn dẹp chuyên nghiệp." Mạnh Bình Giang cũng không đồng ý ngay.
Ngu Thu mím môi nhẹ: "Tìm nhân viên dọn dẹp còn phải liên hệ công ty dọn dẹp, phiền phức lắm. Nhưng nếu cậu không đồng ý thì tôi đành đi tìm nhân viên…"
"Tôi đồng ý." Mạnh Bình Giang nói: "Đúng lúc ngày mai học sinh của tôi muốn ra ngoài du lịch, không cần phải đi dạy. Nhưng mà tôi không nhận lương."
Ngu Thu: "Vậy ngày mai cậu nghỉ ngơi đi!"
Mạnh Bình Giang: "..."
Cậu ấy sửng sốt vài giây mới thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu! Nhưng mà không cần gấp đôi được không?"
Tai Ngu Thu hơi nóng khiến cậu hoảng hốt.
Trong mơ, cậu gây không ít rắc rối cho Mạnh Bình Giang nhưng sau khi cậu bị tàn tật, Mạnh Bình Giang cũng không giậu đổ bìm leo.
Chỉ bằng điều này, bây giờ cậu thật lòng muốn giúp đỡ Mạnh Bình Giang.
"Có thể, không cần cảm ơn. Dù sao bản thân tôi cũng không làm được." Ngu Thu nói: "Hẹn thời gian địa điểm ngày mai đi!"
Mạnh Bình Giang: "Chín giờ sáng mai, đến ga chúng ta vừa mới lên tàu."
"Được."
Ban đầu tâm trạng Ngu Thu chán nản, sau khi gặp Mạnh Bình Giang đã tiêu tan rất nhiều. Người có năng lượng tích cực luôn có thể mang đến ánh sáng cho những người xung quanh.
Cậu chạm nhẹ vào cánh tay Mạnh Bình Giang: "Tôi xuống ga tiếp theo, đến lúc đó cậu ngồi đây nhé!"
"Nhanh vậy à?" Mạnh Bình Giang kinh ngạc.
Cậu ấy tưởng mình và Ngu Thu cùng đường. Dù sao chỗ này cách quán bar Phù Bạch rất xa, người đến quán bar Phù Bạch gần như là khách quen ở gần. Nào có ai chạy xa như vậy đến đó?
Ngu Thu giải thích: "Tôi chuyển nhà."
"Ừm." Mạnh Bình Giang không hỏi nhiều nữa.
Về đến nhà, Ngu Thu thay quần thể thao ngắn. Sau khi làm nóng người, cậu lại lên máy chạy bộ tập aerobic một tiếng, cuối cùng thì giãn cơ toàn thân.
Cậu đeo tai nghe bluetooth, tiếng nhạc lớn nên không nghe được động tĩnh Thẩm Minh Đăng về nhà.
Khi thực hiện tư thế chó úp mặt, cậu đưa lưng về phía cửa, hai chân dang rộng, đầu cúi xuống. Mắt vừa hay có thể nhìn thấy hoa văn trên cửa gỗ thật từ khe chân.
Đột nhiên, cửa bị mở ra.
Ngu Thu nhìn thấy một đôi chân dài mặc quần thể thao, Thẩm Minh Đăng thì thấy hai chân trắng nõn thon dài cùng với… Bộ phận mượt mà chổng lên cao.
Ngu Thu: "..."
Thẩm Minh Đăng: "..."
Hai người giằng co mười giây, Thẩm Minh Đăng là người hoàn hồn trước: "Cậu tiếp tục đi!"
"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Anh xoa ấn đường, chợt thấy khát nước. Anh vào phòng bếp lấy một ly nước đun sôi để nguội lớn, uống ừng ực.