Nghĩ đến cảnh trong mơ của mười năm sau không nói đến chuyện yêu đương, Ngu Thu bỗng mất hứng. Cậu lê dép lê trở lại phòng khách, ngồi lên sofa ngẩn người.
Mì cũng nhanh chóng được nấu xong.
Ngu Thu mang tâm trạng chờ mong ngồi trước bàn ăn, cúi đầu nhìn mì trong tô.
Mấy miếng cà chua thái lát hạt lựu méo mó, mấy cọng cải nhỏ bị luộc ngả sang màu vàng, mì sắp vón thành cục.
Cái này à?
Ánh mắt của cậu nhìn từ tô mì chuyển đến mặt Thẩm Minh Đăng.
Vẻ mặt Thẩm Minh Đăng bình tĩnh: "Nếm thử xem!"
Ngu Thu: "..."
Xác định là không đặt bẫy cậu?
Cậu không vội động đũa mà chỉ nói: "Trước tiên tôi cần nghe anh muốn tôi làm gì đã rồi mới quyết định có ăn tô mì này hay không."
Trong phòng ăn chỉ có hai người họ, không có gì không thể nói.
Thẩm Minh Đăng ngồi xuống chỗ đối diện cậu. Sau khi tháo gọng kính vàng xuống, trông anh trẻ hơn không ít.
"Tôi không thích bị sắp xếp đi xem mắt."
Ngu Thu hơi sửng sốt: "Dì Hướng sắp xếp cho anh đi xem mắt?"
"Ừm."
"Sau đó thì sao?"
"Trước ba mươi lăm tuổi tôi không có kế hoạch yêu đương huống chi là kết hôn sinh con."
Ngu Thu: "..."
Đừng nói ba mươi lăm, ngài đây là định độc thân cả đời nhỉ?
Cậu không hiểu: "Anh không chịu thì từ chối là được rồi."
Còn có thể bức hôn không thành?
Thẩm Minh Đăng nhíu mày: "Tôi không muốn để cho những chuyện nhàm chán này làm tốn thời gian."
Anh không muốn lãng phí tinh lực để đối phó với những chuyện không hề có ý nghĩa.
"Cái này có thể tôi không giúp được gì." Ngu Thu chớp mắt, trên mặt viết đầy sự bối rối và khó xử: "Dì Hướng tốt với tôi như vậy, tôi…"
Cậu xấu hổ cúi đầu.
Sao Thẩm Minh Đăng có thể không hiểu ý?
Anh lấy lòng trước một câu: "Với bản lĩnh của cậu thì chắc chắn có thể nghĩ được cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
Ngu Thu lắc đầu: "Chuyện này thật sự quá khó, tôi khó mà làm được."
"Nếu cậu giúp tôi thì những thủ đoạn cậu khiến tôi bị hiểu lầm coi như xí xóa." Thẩm Minh Đăng trực tiếp công khai ghi giá.
Ngu Thu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: "Thủ đoạn gì? Gì mà bị hiểu lầm? Tôi không hiểu lắm."
Thẩm Minh Đăng: "..."
Quên đi, coi như là anh hồ đồ mới tìm cái tên trà xanh nhỏ này giúp.
Ngu Thu xả vai, tâm trạng vui vẻ ăn một đũa mì thì chợt sửng sốt.
Dường như hương vị của món mì này kéo cậu vào giấc mơ u ám lạnh lẽo đó một lần nữa.
Cậu hoảng hốt nhớ tới, đây không phải là lần đầu tiên cậu ăn mì do Thẩm Minh Đăng nấu. Đêm qua cậu đã ăn trong mơ rồi.
Chính là hương vị này.
Không biết sao cảm giác chua xót và uất ức to lớn vô cớ ập đến.
Phút chốc vành mắt cậu đỏ lên.
Thẩm Minh Đăng không còn kiên trì nữa, đang định đứng dậy rời đi.
"Trước ba mươi lăm tuổi thật sự không nghĩ đến chuyện yêu đương?" Ngu Thu cúi thấp đầu, lông mì dài che khuất nước mắt, giọng hơi khàn.
Thẩm Minh Đăng không phát hiện ra sự kỳ lạ: "Thì sao?"
Ngu Thu chậm rãi ngước mặt, xung quanh vành mắt như được chà đỏ bằng son phấn, mấy sợi tóc mượt mà xõa nhẹ trước trán, con ngươi màu trà nhạt cực kỳ giống viên ngọc sáng bóng.
"Có một cách."
Thẩm Minh Đăng ngồi trở lại.
Ngu Thu lại ăn một đũa mì, từ từ chậm rãi giống như đang thưởng thức bát trân ngọc thực*.
*Tên gọi chỉ 8 món ăn cực kỳ quý hiếm thời xưa, xuất hiện chủ yếu ở cung đình.
"Anh có thể nói anh thích nam, không thích nữ."
Đầu ngón tay Thẩm Minh Đăng gõ nhẹ mặt bàn, mạch suy nghĩ vô cùng nghiêm cẩn: "Bà ấy sẽ vì tôi mà chọn một đối tượng nam phù hợp."
Ngu Thu trố mắt, cũng không sai. Theo tính cách của dì Hướng thì nói không chừng sẽ giới thiệu một anh chàng cho Thẩm Minh Đăng thật.
Cậu lại nói: "Anh có thể nói mình có vấn đề, không muốn gây họa cho người khác."
Thẩm Minh Đăng nhìn cậu chằm chằm, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại. Anh có lý do nghi ngờ Ngu Thu đây là đang ám chỉ cậu.