Không phải cậu không muốn giúp, là giáo dục đạo đức trói buộc cậu.
Thẩm Minh Đăng: "..."
Cho dù biết Ngu Thu đang giả vờ nhưng Thẩm Minh Đăng vẫn cảm thấy hoang đường khi tự lấy đá đập chân mình.
Trước kia anh hoàn toàn không đồng tình với tác phong của Ngu Thu. Thế nhưng hôm nay anh lại chợt nhận ra, nếu lợi dụng tốt phong cách này thì vẫn có thể xem là một loại trợ lực.
Nhưng không làm hại người khác là điều kiện tiên quyết.
Vì nguyên nhân đó mà trước đây Ngu Thu có bày mưu tính kế anh thì anh đều không thèm so đo.
Trong xe yên tĩnh một lát, Thẩm Minh Đăng tháo kính mắt, nổ máy, chậm rãi lái ra khỏi gara.
"Trưa muốn ăn gì?" Anh hỏi.
Ánh nắng quá mức chói mắt, Ngu Thu lặng lẽ đeo kính râm lên: "Không về à?"
Một tay Thẩm Minh Đăng lấy kính râm ra đeo lên.
"Xin người ta giúp đỡ thì cũng phát thể hiện chút thành ý."
Ngu Thu ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi không muốn ăn ở ngoài nhưng cũng không muốn làm phiền dì Uông."
Thẩm Minh Đăng giúp cậu trong mơ, cậu có thể đồng ý giúp anh nhưng nhất định phải đi theo tiết tấu của cậu.
Thẩm Minh Đăng hiểu ý ngay: "Tôi chỉ nấu một tô mì thôi."
Ngu Thu cong môi, cất giọng mềm mại: "Tôi còn chưa được nếm thử mì anh Thẩm nấu."
Dừng đèn đỏ.
Thẩm Minh Đăng không quay đầu nhưng khóe mắt lại đánh giá thanh niên bên cạnh.
Kính râm che khuất hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp thanh tú cùng với bờ môi hơi giương lên. Chóp mũi vừa lúc chạm phải ánh nắng vàng nhạt, trắng đến chói mắt.
Ngu Thu bị nắng chiếu nóng. Cậu điều chỉnh lưng ghế, cả người lười biếng dựa vào.
Phạm vi khóe mắt có hạn, Thẩm Minh Đăng chỉ đành thu hồi ánh mắt.
Đột nhiên anh cảm thấy Ngu Thu không còn giống trước kia.
Có lẽ đã trưởng thành rồi.
Hai người về đến nhà, Thẩm Anh Sơn và Hướng Nhan không có ở nhà, chỉ có dì Uông thấy họ thì vội hỏi: "Hai đứa đã ăn chưa?"
Ngu Thu tháo kính râm xuống, cười ngọt ngào: "Vẫn chưa ạ, nhưng mà không cần phiền dì. Anh Thẩm nói hôm qua anh ấy về trễ, không kịp dự tiệc sinh nhật nên muốn nấu tô mì nhận lỗi với cháu."
Dì Uông: ???
Cậu Thẩm còn xuống bếp sao?
Nhưng mà đây là chuyện tốt, bà chủ vẫn luôn lo lắng về quan hệ giữa cậu Thẩm và Tiểu Thu đến phát sầu. Bây giờ xem ra không phải đã hòa thuận hơn rất nhiều rồi sao?
Lo nghĩ đều tan biến sạch, dì ấy mỉm cười hiền lành, nói: "Ôi trời, vậy dì giao phòng bếp lại cho hai đứa, có gì thì cứ nói với dì!"
Thẩm Minh Đăng rất bình tĩnh. Xưa nay anh co được dãn được, muốn có được cái gì thì phải biết nỗ lực.
Một tô mì vất vả đổi được suốt đời nhàn nhã, cuộc làm ăn này rất đáng giá.
Nhân lúc anh đang bận bịu trong phòng bếp, Ngu Thu tranh thủ lên phòng, soi gương xem xét mặt và cổ mình.
Còn ổn, chưa bị cháy nắng, chỉ hơi đỏ mà thôi.
Từ trước đến nay cậu luôn để tâm tới vẻ bề ngoài. Chỉ có duy trì được trạng thái hoàn mỹ thì cậu mới cảm thấy tự tin hơn.
Đương nhiên, mấy món mỹ phẩm dưỡng da mà cậu dùng hoàn toàn là tiền của cậu.
Dù cha mẹ cậu qua đời sớm nhưng để lại cho cậu không ít tài sản. Những năm ở lại nhà họ Thẩm, ngoại trừ ăn uống hàng ngày và quà của nhà họ Thẩm thì còn lại cậu đều tiêu xài bằng tài khoản của mình.
Ngu Thu lau mồ hôi còn sót lại, bôi kem dưỡng da lên người xong mới thở phào nhẹ nhõm đi xuống lầu. Lúc đi tới cửa phòng bếp, cậu liếc mắt thăm dò thì suýt bật cười thành tiếng.
Thẩm Minh Đăng mang tạp dề nữ màu hồng. Thân hình anh cao lớn, tạp dề nhỏ màu hồng nổi bật lại trông mỏng manh nhỏ nhắn, thắt trên eo trông rất đáng thương, nó chỉ dài đến đến đầu gối anh.
Dù phong cách khá kỳ lạ nhưng khi buộc tạp dề lên lại làm nổi bật eo thon lưng hẹp của người đàn ông.
Cũng không biết sau này có thể tìm được người bạn trai có dáng người cực phẩm thế này không.