Làm Nam Phụ Trà Xanh Quá Khó Khăn

Chương 27

"Không thể trả giá bằng danh dự." Anh thấp giọng phản bác.

Ngu Thu cười trộm: "Vậy thì chỉ còn một cách cuối cùng."

Thẩm Minh Đăng khẽ nâng cằm, rửa tai lắng nghe.

"Anh có người trong lòng nhưng không thể đến được với nhau. Anh đã thích cô ấy mười năm, trong mười năm này, anh vì đủ loại nguyên nhân mà vẫn không thể ở bên cạnh cô ấy."

Thẩm Minh Đăng nhíu mày. Cái này à?

"Anh đừng có gấp!" Ngu Thu vừa ăn vừa nói: "Dì Hướng rất thích xem phim tình cảm, đặc biệt là thể loại ngược, tình cảm lưu luyến sâu sắc. Tôi thường thấy dì ấy khóc ướt cả mặt."

"Cho nên?" Thẩm Minh Đăng hoàn toàn không hiểu.

"Cho nên, anh phải tạo cho mình một vẻ ngoài thâm tình lại đau khổ vì tình. Anh vì người mình yêu mà lặng lẽ tiếp nhận đau khổ. Dì Hướng sẽ thông cảm cho anh, không bắt anh đi xem mắt nữa."

"Thế này được không?" Thẩm Minh Đăng nhíu mày, cái này đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của anh.

Ngu Thu gật đầu: "Đợi lát nữa tôi viết đại cương kịch bản, anh chỉ cần diễn theo là được. Đương nhiên diễn không được thì đừng trách tôi."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Tạm thời cứ thử đã.

Từ trước đến nay Ngu Thu không thích lề mề, cậu vừa ăn xong đã chạy lên phòng gõ kịch bản.

Một người đàn ông ẩn nhẫn yêu mà không có được hiện lên trên giấy.

Cậu gõ cả một buổi trưa, đang định gửi văn kiện cho Thẩm Minh Đăng thì nhớ ra mình và anh không hề có phương thức liên hệ.

Cũng may Thẩm Minh Đăng không có ra ngoài, chỉ làm việc trong phòng sách.

Cậu gõ cửa phòng sách của Thẩm Minh Đăng.

"Vào đi!"

Đây là lần đầu tiên Ngu Thu bước vào không gian riêng tư của Thẩm Minh Đăng. Vừa mới vào cửa, ánh mắt cậu đã bắt gặp giá sách to lớn.

Giá sách được làm bằng gỗ đàn hương, phía trên bày đầy sách vở, lít nha lít nhít. Có thể thấy rõ chủ nhân của nó là người có học thức uyên bác.

Gian phòng được bố trí đơn giản, ngoại trừ giá sách thì chỉ có bàn ghế làm việc, sofa nhỏ cùng với bàn trà nhỏ, không còn gì khác nữa.

Ngu Thu giẫm trên thảm mềm mại, nội tâm nảy sinh cảm giác thấp thỏm và bất an khi xâm nhập vào lãnh địa của người khác.

Cậu đi chưa được mấy bước đã dừng lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

"Kịch bản viết xong rồi, làm sao để gửi cho anh?"

Giọng cậu khàn đặc không giống với chất giọng trong trẻo, nhẹ nhàng thường ngày. Cả người cậu giống như con thú con cận kề nguy hiểm, cơ thể căng thẳng.

Thẩm Minh Đăng nhíu mày.

Anh rất đáng sợ sao?

Rõ ràng vừa rồi thanh niên này còn dám lời chọc ghẹo anh.

"Tôi đưa địa chỉ email cho cậu." Anh khựng lại, chợt nhớ tới cả Wechat họ còn không có thì cảm thấy chột dạ: "Bỏ đi! Chúng ta thêm Wechat, cậu gửi Wechat cho tôi."

Hai người sống chung một mái nhà tám năm, tuy nói Thẩm Minh Đăng thường xuyên ở nước ngoài học tập hoặc làm việc, gặp nhau cũng không được mấy lần. Có điều ngay cả phương thức liên lạc cũng không có thì thật sự là do anh không làm hết chức trách.

Anh không thấy đồng cảm với "ăn nhờ ở đậu" nhưng vẫn cảm thấy hơi áy náy.

Ngu Thu cúi đầu không nhúc nhích.

Thẩm Minh Đăng dứt khoát đứng dậy, chủ động đi đến trước mặt cậu, mở mã QR.

"Thêm tôi."

Vẫn là giọng điệu cứng nhắc không thể nghi ngờ.

Giống trước kia y như đúc.

Lông mi dài của Ngu Thu rũ nhẹ, chậm rãi dùng di động quét mã. Sau khi xác minh xong, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi về phòng dùng máy tính gửi cho anh."

Về đến phòng, cậu cố hết sức che đậy ký ức hỏng bét, gửi văn kiện cho anh.

Dù đã qua nhiều năm nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu gặp Thẩm Minh Đăng.

Khi đó cậu mười tuổi, cha mẹ vừa qua đời, được dì Hướng mang về nhà chăm sóc, gặp được Thẩm Minh Đăng mười bảy tuổi.

Cậu nghĩ: Anh trai này cao quá, rất có cảm giác an toàn!

Dì Hướng nói: "Minh Đăng, đây là con nhà chú Ngu. Sau này em sẽ ở chung với chúng ta."

Thanh niên mười bảy tuổi vẫn còn vài phần thanh cao kiêu ngạo. Anh nhìn Ngu Thu thấp bé từ trên cao xuống, vẻ mặt không thay đổi, không hề biểu lộ sự chấp nhận hay hoan nghênh.