Xuyên Nhanh Ta Dựa Mỹ Mạo Nằm Thắng

Chương 15: bị bạo lực học đường thiếu nữ.

An Ninh về đến nhà có chút muộn hơn thường ngày. Lý Lan cũng vừa mới đi làm về, không thấy con gái ở nhà nên có chút lo lắng. Đang định gọi điện cho An Ninh thì cô đi vào.

"Ninh Ninh, sao hôm nay về muộn vậy con".

Vừa nói vừa tiến đến cầm lấy cánh tay con gái.

"Ninh Ninh có chuyện gì vậy , sao tay lại bị thương thế này".

An Ninh sợ mẹ lo lắng nên có chút khó xử. Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện nôn nóng của mẹ, cô vẫn ngoan ngoãn kể lại việc xảy ra chiều nay.

Nghe con gái kể lại, bà Lan đau lòng đến không được.

"Còn đau không con, chắc là bị dọa đến rồi đúng không".

Vừa nói nước mắt lại không nhịn được chảy ra. Suýt chút nữa là bà mất đi Ninh Ninh của bà rồi.

"Con không sao đâu ạ. Cũng may có người cứu nên cũng không có gì đáng ngại cả, mẹ không cần quá lo lắng đâu ạ".

" Sao lại không lo cho được".

Lý Lan bất mãn nhìn cô, nhưng trong mắt lại không giấu nổi lo lắng.

"Mẹ đã bảo con không phải đi dậy thêm gì cả mà. Nếu lần này không được may mắn như vậy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa".

An Ninh định mở miệng phản bác nhưng lý Lan lại không để cô kịp nói gì mà lập tức ngắt lời.

"Cái người cứu con đó, con có biết là ai không?".

An Ninh bị rời đi lực chú ý nên cũng không tiếp tục so đo. Đến hiện tại cô mới nhận ra bản thân vẫn chưa biết người đàn ông đó là ai. Cô có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Con cũng không biết nữa, hình như anh ta họ Chu và có vẻ rất giàu có".

Chu sao? Nghe đến cái họ này Lý Lan có chút giật mình. Bà đã gặp Hạ Vy nhiều lần nên cũng có biết một chút, con bé có một người bạn trai. Tất nhiên là Hạ Vy sẽ không nói cho bà chuyện này, chỉ là một lần bà tình cờ nghe được con bé nói chuyện với cậu trai đó qua điện thoại. Cậu chàng đó bà nhớ không nhầm tên là Chu Dực thì phải. Cùng họ Chu, liệu chuyện xảy ra hôm nay có liên quan đến Hạ Vy hay chỉ là trùng hợp.

Thấy mẹ mình thất thần hồi lâu. An Ninh nghi hoặc cau mày. Cô lung lay mấy cái Lý Lan mới hoàn hồn.

"Mẹ sao vậy, không khỏe ở đâu ạ?".

Lý Lan kìm lại bao suy nghĩ trong lòng, cố tỏ ra không sao cả, bà lắc đầu.

"Mẹ không sao! Nhớ lần sau cảm ơn người ta đoàng hoàng là được. Còn bây giờ thì lên lầu nghỉ ngơi đi con chắc là mệt lắm rồi đúng không, khi nào có cơm mẹ mang lên cho".

An Ninh đương nhiên nhìn ra điểm bất thường của mẹ mình, cô hít một hơi như muốn nói gì nhưng ngẫm nghĩ lại ngoan ngoãn trả lời.

"Vâng ạ!".

Lý Lan thất thần nhìn bóng dáng con gái đi lên lầu, bà đi vào bếp. Cả thân hình dựa vào bệ bếp. Hai tay bà ôm lấy mặt rồi vuốt tóc, khuôn mặt hiện rõ phiền muộn. Trong đầu lại quanh quẩn câu nói hôm đó của Hạ Vy. Nếu thật sự liên quan đến con bé thì bà phải làm sao. Bao nhiêu năm qua mặc dù bà và cô con gái ruột này số lần gặp mặt không nhiều, nhưng nhiều năm như vậy tiếp xúc bà cũng hiểu phần nào về tính cách Hạ Vy. Con bé là loại người thật sự có thể làm ra chuyện hại người tính mạng như vậy.

Hiện tại bà thật sự không biết làm sao cho đúng nữa.

***

Chu Hải Nam ngồi trong thư phòng. Những ngón tay gõ đều nhịp trên thành ghế. Anh trầm tư nhìn thông tin hiển thị trên máy tính.

Có tưởng tượng như thế nào anh cũng không ngờ tới. Cô gái mà anh yêu từ cái nhìn đầu tiên lại là cái người mà phải chịu bạo lực học đường trong suốt một tháng chỉ vì câu nói tùy ý từ đứa cháu trai trời đánh của mình.

Không nghi ngờ khi nếu Chu Dực đứng trước mặt anh thì anh sẽ không ngần ngại đánh anh ta một trận.

Gác lại chuyện đó qua một bên. Một điều quan trọng hơn đang được bày ra trước mắt anh.

Hải Nam có bồi dưỡng một người rất giỏi về điều tra tin tức, anh trả lương cậu ta rất cao. Thỉnh thoảng, Hải Nam cũng giao một số việc cần phải bí mật điều tra cho cậu ta. Lâm Tự cũng hoàn thành rất tốt những nhiệm vụ được giao và năng xuất làm việc cũng rất nhanh chóng.

Chỉ sau 8 tiếng toàn bộ tài liệu của An Ninh đã được gửi qua email đến với Hải Nam. Lúc đầu anh cũng có chút do dự, vì việc tự ý điều tra này có chút không được tôn trọng cô ấy. Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp không giống người thường của thiếu nữ anh vẫn quyết định làm như vậy. Anh sợ một ngày trân bảo sẽ được người khác tìm thấy, anh sợ bản thân không kịp giữ cô bên cạnh đã có người nhanh chân đến trước. Mặc dù có hơi ích kỷ, thậm chí còn có lưu manh hiềm nghi vì anh mới gặp cô ấy lần đầu tiên nhưng Hải Nam cảm thấy như vậy là cần thiết. Quan trọng là đạt được mục đích, còn bằng thủ đoạn như thế nào chỉ cần không lộ ra thì đều là đứng đắn không phải sao.