Gác lại suy nghĩ, Hải Nam nhìn lên bản điều tra trước mặt. Vốn dĩ anh chỉ nghĩ cô gái nhỏ là một nữ sinh bình thường, và sự thật thì cũng là như vậy.
Lý An Ninh, 17 tuổi. Học sinh lớp 12 trường trung học Thiên Thành. Hiện tại đang sống cùng với mẹ tại một khu phố bình dân trên đường Phục Thủ.
Tất cả đều rất bình thường cho đến khi anh đọc đến đoạn sau.
Chu Hải Nam một bàn tay chống cằm suy tư. Anh lăn lộn kinh thương nhiều năm, chuyện lạ đến đâu cũng đã gặp qua. Việc ôm nhầm đúng hơn là thâu long chuyển phượng như thế này cũng không phải chưa thấy bao giờ. Khi nghe đến những chuyện như vậy anh cũng chỉ cười cười coi như việc không liên quan mình cho qua.
Nhưng hiện tại, nó lại xảy ra trên người cô gái anh thầm thương. Trong đầu anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ, cô bé mềm mại nghĩa ra phải được sống trong nhung lụa, được phủng trong lòng bàn tay. Thậm chí nếu năm đó không có chuyện như vậy xảy ra, có lẽ anh đã được gặp cô gái nhỏ từ lâu. Anh lý ra có thể được quen biết cô từ sớm, nâng niu cô lớn lên trở thành bông hoa mỹ lệ, rồi mưa dầm thấm đất gắp cô vào chén của mình.
Hải Nam bất giác nghĩ đến hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của cô gái nhỏ. Trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu không được.
Nghĩ là như vậy nhưng nếu chuyện này bị phanh phui ra thì Hải Nam có dùng ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra An Ninh sẽ khó có thể chấp nhận như thế nào. Dù sao đây cũng chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, bằng chứng tìm được cũng không được hoàn thiện. Anh có cho người đi thu thập ADN, đợi kết quả được chứng thực cũng phải mất vài ngày. Trong thời gian này anh vẫn nên tiếp xúc với Ninh Ninh nhiều hơn một chút, để đến lúc cô ấy nhỏ yếu bất lực nhất thì anh sẽ là người danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô.
***
Ngày hôm sau, Hải Nam đích thân mang mèo đến nhà An Ninh. Vật dụng và đồ ăn cho mèo đã được thư ký của anh đưa đến vào tối hôm qua.
An Ninh cảm thấy may mắn vì mẹ cô không có ý kiến gì về việc chăm sóc mèo. Nếu không thì cô cũng không biết làm sao để đối mặt với Hải Nam nữa.
Hải Nam tất nhiên là không nuôi mèo. Bé mèo ragdoll mới được anh lựa chọn ở cửa hàng thú cưng ngay tối hôm qua. Bé mòe đôi mắt xanh đương và hai màu lông tương phản đặc trưng. Mặc dù còn nhỏ nhưng thân hình lại rất phì nhiêu, khuôn mặt tròn tròn và bộ lông dài mềm mại có thể chinh phục trái tim mọi thiếu nữ.
An Ninh vừa nhìn thấy bé mèo đã thích vô cùng. Thích thú xoa vuốt mèo không buông tay.
Nhìn gương mặt tươi cười hưng phần của cô gái nhỏ, Hải Nam cùng bất giác gợi lên nụ cười.
"Nó vẫn chưa có cái tên nào. Hay là em đặt cho nó một cái tên".
Thiếu nữ nghe vậy ngẩng mặt lên, cô nhìn bé mèo một lát rồi kiến nghị.
"Gọi là bánh bao được không ạ".
"Bánh bao?".
"Đúng vậy, tròn tròn trắng trắng mềm mềm như một nắm bánh bao".
Hải Nam nhìn cô gái nhỏ rồi lại nhìn mòe con. Đúng là có chút giống, hai nắm bánh bao mềm mại. Anh bị chính suy nghĩ của mình làm cho bật cười. Anh nắm tay đưa lên miệng ho vài cái.
"Vậy từ nay sẽ gọi nó là bánh bao".
An Ninh tươi cười càng thêm sáng lạn.
Lý Lan từ trong bếp đi ra, trên gương mặt treo lên nụ cười khách sáo, trên tay cầm đĩa trái cây mới gọt.
"Tiểu Nam hôm nay lưu lại đây ăn cơm nha cháu".
Hải Nam nhìn người phụ nữ trước mặt. Tâm tình có chút phức tạp. Sức quan sát của anh rất tốt, ánh mắt người phụ nữ này khi nhìn Ninh Ninh thật sự là ánh mắt một người mẹ nhìn về đứa con mình yêu thương. Có lẽ tình yêu bà ta dành cho Ninh Ninh là thật, nhưng đó cũng không phải lý do có thể xóa bỏ sai lầm mà bà ta đã phạm phải trong quá khứ.
Anh tươi cười xa cách nhưng lại không mất khách khí.
"Tiếc quá, lát cháu có cuộc họp không thể ở lại được rồi".
Lý Lan tỏ vẻ luyến tiếc và dặn anh lần sau nhất định phải ở lại. Nhưng trong lòng bà lại thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao khi ở gần chàng trai này bà lại cảm thấy có chút áp lực và không được tự nhiên.
Khách sáo mấy câu Hải Nam cũng phải đi xử lý công việc. Trước khi đi anh lưu luyến không rời nhìn An Ninh một cái rồi để lại một câu.
"Mai anh sẽ quay lại thăm bánh bao".
An Ninh không để ý lắm gật đầu.
"Vâng".
Sau đó anh quay sang Lý Lan, khẽ gật đầu rồi quay người ra xe.
Lý Lan có tinh ý nhìn ra thái độ khác thường của Hải Nam với con gái mình. Bà có chút lo lắng lại có một tia gì đó mong chờ. Nếu An Ninh có một người như vậy che chở có lẽ cũng không phải không tốt.
***
Lý Lan muốn con gái ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nhưng An Ninh đương nhiên khi đồng ý.
"Mẹ, chỉ là vết thương nhẹ vài ngày là lành lại liền mà. Sẽ không ảnh hưởng gì đâu ạ".
***
Hôm nay đến đây thôi nha!
Mọi người muốn hai ngày ra hai chương hay mỗi ngày một chương vậy ạ?