An Ninh chỉ bị trầy xước nhẹ do ngã chứ cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Mặc dù như vậy nhưng khi Hải Nam nhìn vết thương màu đỏ vô cùng dễ thấy trên đôi tay trắng mềm của cô thì vẫn có chút khó chịu. Vốn dĩ chiều nay anh có một buổi đấu giá khá quan trọng. Nhưng khi vừa đến công ty thì anh được cho biết toàn bộ tài liệu đã bị trộm mất. Hải Nam bản tính cầu toàn nên những tài liệu quan trọng như vậy anh sẽ chỉ lưu lại trong máy tính cá nhân, còn bản bị mất kia cũng chỉ là bản lỗi. Nhưng cũng rất tức giận nha! Chẳng lẽ đãi ngộ của công ty còn chưa đủ tốt hay là ngày thường anh còn chưa đủ thoải mái với công nhân mà lại vẫn còn có sâu mọt trong nội bộ.
"Chu tổng, không kịp mất rồi".
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của giám đốc bộ phận, anh là thật sự cạn lời. Chẳng lẽ anh trong mắt bọn họ lại ngu ngốc và bất cẩn như vậy sao.
"Ai bảo với cậu là không kịp".
Dù chỉ là bản giả nhưng anh có cài GPS đó có được không. Kịp buổi đấu giá và kể cả bắt hung thủ cũng kịp luôn.
Vì như vậy nên sau đó mới có vụ tai nạn khi nãy. Mặc dù Hải Nam không biết tại sao xe của tên kia lại bị mất kiểm soát nhưng là khi anh đuổi đến lại kịp thời như vậy. Anh không cần biết tên đó là ai, việc này cũng không còn quan trọng nữa rồi bởi vì từ nay về sau hắn suốt đời sẽ bị giam cầm sau song sắt.
Nghĩ đến paparazzi đã chụp được cảnh anh bế thiếu nữ vào xe. Hải Nam từ trong tay áo rút ra điện thoại, định gọi điện cho thư ký riêng giải quyết nhưng lại chợt có chút lưỡng lự. Nếu như những tấm ảnh đó được lộ ra có phải anh có thể nhân cơ hội này đến gần thiếu nữ hơn một chút.
Nhưng khi nghĩ đến cô sẽ khó xử thậm chí là bị làm phiền sau này anh lại không đành lòng.
Gọi điện thoại xong, Hải Nam vào phòng bệnh xem tình trạng An Ninh.
Cô gái nhỏ được xử lý vết thương cẩn thận đang ngồi co quắp trên giường bệnh, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của cô nhưng ai có mắt cũng nhìn ra thiếu nữ không được tự nhiên.
Hải Nam đi nhanh đến bên cạnh An Ninh, anh quan tâm hỏi.
"Sao vậy? Em còn đau ở đâu sao?"
An Ninh cảm thấy mình chỉ đơn giản là bị trầy da, sử lý một chút là được không cần phải phiền phức như vậy. Nhưng dù sao người ta cũng là tốt cho cô, lại còn cứu tính mạng cô nữa nếu mà từ chối thì không được phải phép cho lắm. Nhưng vì tính tình mềm nên cô vẫn rất ngại ngùng, còn sợ mình sẽ đem lại phiền phức cho người khác.
"Chỉ là tôi cảm thấy mình làm phiền anh quá".
" Em đừng nói vậy, là tôi cam tâm tình nguyện mà".
An Ninh nghe đến đây thật sự có chút ngượng ngùng. Khuôn mặt lấp sau lớp khẩu trang nhiễm hồng nhạt, lan ra cả hai vành tai.
Chu Hải Nam tinh mắt nhìn thấy lớp hồng nhạt trên vành tai của thiếu nữ, anh không nhịn được khóe môi dương lên.
"Cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh không biết tôi sẽ ra sao nữa".
An Ninh nói đến đây lại ngượng ngùng.
"Tôi... Tôi cũng không có gì để báo đáp anh nữa".
Hải Nam nụ cười càng sâu, giơ tay lên định vuốt đầu thiếu nữ nhưng lại bị cô né tránh.
"Ai nói em không có gì để báo đáp".
An Ninh ngẩng mặt lên nhìn anh khó hiểu cau mày. Ánh mặt long lanh ngập nước như chó con, Hải Nam tâm bị lỡ một nhịp. Sao cô ấy lại đáng yêu như vậy chứ.
"Tôi có nuôi một bé mèo nhưng lại không có thời gian. Em có thể thay tôi chăm sóc nó được không".
An Ninh nói thật là có chút nhẹ nhõm, mặc dù cô được anh cứu nhưng đương nhiên vẫn có chút đề phòng vì anh cũng chỉ là người xa lạ mới gặp lần đầu. Nếu anh không cần hồi báo thì cô mới thật sự lo lắng.
Nuôi mèo sao, cũng còn được đi. Chắc mẹ sẽ không phản đối đâu, người ta cứu tính tính mạng mình như vậy mà chỉ có một nhu cầu nhỏ cũng không làm được thì cũng thật quá đáng.
"Vậy được, anh đưa bé lại đây đi, tôi sẽ cố gắng chăm sóc bé thật tốt".
Chu Hải Nam thỏa mãn mỉm cười.
Thống nhất tốt với thiếu nữ cách hai ngày sẽ thăm mèo một lần, đồ ăn cho mèo và vật dụng cần thiết anh sẽ cho thư ký đưa đến. Sau đó anh lái xe đưa An Ninh về nhà và nói lại với cô những gì bác sĩ đã dặn dò.
Nhìn bóng dáng thiếu nữ khuất trong con ngõ nhỏ anh mới quay lại xe. Từ túi áo rút ra điện thoại.
"Alo! Lâm à, tôi có chuyện muốn giao cho cậu đây".