Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 45: Cẩm Lan

"Ba à! Hiện vị thế của chúng ta luôn bị họ Quách chèn ép, không phải điều nên làm là tìm đồng minh hay sao? Thượng Quan Khải lại không phải người thừa kế của Thượng Quan gia tộc, liệu mối hôn nhân này có thật sự đáng giá như ba nghĩ sao? Có khi người ta còn cho rằng chúng ta trèo cao đó ạ. Còn đội nhóm kia thì khác, nếu lấy Hạo Thiên Minh thì con không tin không chiếm được cả đội nhóm đó về tay, người ta là người thật năng lực thật, vật tư và vũ khí gì đó chúng ta là có nhiều, nếu thiếu, có thể kiếm dần dần không phải sao ba?" Nói một hơi dài Chu Mạn Mạn dừng lại với chén nước nhấp một cái rồi lặng im quan sát ba cô, nhìn thấy bộ dáng cau mày của ông, Chu Mạn Mạn định cất tiếng tiếp thì ông đã dơ tay lên ngăn lại.

"Mạn Mạn. Chuyện này không thể bàn lại. Nếu như con đã nói xong vậy để ba nói cho con biết, những gì bên ngoài con nhìn thấy chỉ là chúng ta phô trương thanh thế ra mà thôi, hiện tại vật tư chỉ có thể đủ chúng ta duy trì trong một đến hai năm, số vũ khí còn lại cũng không nhiều, nếu chúng ta muốn tiếp tục trụ vững tại căn cứ này thì cần phải có một thế lực chống lưng. Ba rất thưởng thức Hạo Thiên Minh và đội nhóm của anh ta, nhưng như thế là chưa đủ. Mạn Mạn, con cũng đừng lo vấn đề gia tộc Thượng Quan, dù sao họ cũng cần có một đồng mình trong quân sự, việc liên hôn này là hai bên cùng có lợi, một ngày còn ba ở đây họ sẽ không dám làm khó con." Nhìn người con gái có đến bảy tám phần giống người vợ đã khuất, Chu Đình Phong bất đắc dĩ nói.

Ông làm sao lại không biết con gái đây là phải lòng Hạo Thiên Minh chứ, nếu là trước kia khi còn trong thời bình thì ông không ngại tác hợp hai đứa, dù sao ông cũng biết và rất coi trọng năng lực của Hạo Thiên Minh, nhưng chỉ trách mạt thế đến, thời thế thay đổi, ông không thể không cân nhắc lợi ích. Điều này cũng khiến ông càng thêm áy náy với Chu Mạn Mạn, đồng thời luôn sám hối với người vợ đã mất của ông. Ông nhất định sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho Mạn Mạn.

"Ba. Nhưng..." Chu Mạn Mạn có chút vội vàng lên tiếng

"Dừng lại ở đây thôi. Mạn Mạn chuyện này ba quyết không thay đổi ý định, con không cần nói thêm nữa. Ra ngoài đi!" Chu Đình Phong mệt mỏi lấy tay day day trán, thở dài nói.

Chu Mạn Mạn cảm thấy không thay đổi được suy nghĩ của ba mình, cô mất mát xoay người rời đi. Ánh mắt loé loé lên tia sáng, có lẽ cô phải nghĩ cách khác mới được.

“Mạn Mạn cậu chạy đi đâu vậy chứ? Nghe tin cậu an toàn trở về mà mình mừng quá phải tới đây ngay đó, vậy mà cái đồ vô lương tâm cậu lại vứt mình ở đây cả một buổi. Hừ!” Mạn Mạn vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng riêng thì đột nhiên một tiếng ai oán vang lên. Lúc này Mạn Mạn mới để ý thấy trong phòng mình có một đôi nam nữ đang đứng. Người con trai trông rất lạ mặt, còn cô gái vừa lên tiếng kia không ngờ lại chính là cô em họ của Cẩm Thiên tên là Cẩm Lan.

“Cẩm Lan, cậu đến khi nào vậy? Sao không báo mình trước, mình ra ngoài từ sớm nên không biết cậu đến. Xin lỗi nhiều nha!” Mạn Mạn miễn cưỡng bày ra gương mặt tươi cười, đè ép không vui trong lòng xuống trả lời Cẩm Lan.

Cẩm Lan này là bạn cùng lớp với Mạn Mạn khi cô đi du học 2 năm trước, mặc dù có chút khinh thường cách làm giàu của gia đình cô ta nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thu nhận một người hầu nhỏ cho mình. Phải, với Mạn Mạn, Cẩm Lan này không hơn không kém là người hầu nhỏ luôn đi theo làm nền cho cô mà thôi, hơn nữa người hầu nhỏ này một bộ dáng bạch liên hoa, lại rất biết nói lời hay bên tai, còn giúp cô hoàn thành không ít việc, Mạn Mạn cô cảm thấy giữ lại không tồi.

“Cậu còn hỏi, Không ngờ cậu trở về lại không tìm mình trước, nên mình đành phải đến đây xem cậu ra sao rồi. Nhìn xem mình mang ai đến cho cậu này.” Cẩm Lan bỏ qua tia miễn cưỡng trong mắt Mạn Mạn mà hớn hở kéo tay người con trai đứng cạnh tới giới thiệu cho Mạn Mạn.

“Đây là Tống Viễn, là dị năng giả hệ hoả mạnh số 1 trong căn cứ này, được rất nhiều người săn đón, trong một lần mình gặp nạn may mắn được anh ấy cứu, biết anh ấy rất có năng lực, vì vậy mình liền mượn hoa dâng phật, đưa anh ấy dẫn tiến cho cậu đấy.” Cẩm Lan nói một hơi toàn ca ngợi người nọ.

Phải đến lúc này Mạn Mạn mới có chút nghiêm túc nhìn về phía người con trai xa lạ này, đột nhiên trong não cô dâng lên suy nghĩ đầu tiên đó là, giá trị nhan sắc của người này thua xa Hạo Thiên Minh, thậm chí ngay cả Thượng Quan Khải người này cũng không bằng. Suy nghĩ thứ hai là, người này thật sự là dị năng mạnh nhất căn cứ sao? Cô không tin lắm đâu.

Tống Viễn nhìn ra sự khinh thường Cẩm Lan trong mắt Chu Mạn Mạn, anh cảm thấy do Cẩm Lan cô gái ngốc này quá tốt bụng mới không biết người trước mặt nào coi cô là bạn, mặc dù Tống Viễn rất không vui nhưng vì anh đã đồng ý với cô gái nhỏ Cẩm Lan của mình nên anh đành miễn cưỡng ở lại đây phối hợp với Cẩm Lan.

Nhìn thấy đôi mắt ánh lên tia nghi ngờ của Chu Mạn Mạn, Tống Viễn biết cô đang nghi ngờ năng lực của mình, liền đưa tay tạo ra một hoả cầu to lớn, hoả cầu vừa ra không khí xung quanh liền có điểm nóng rực lên, nếu Tần Thiên ở đây có thể biết được người này vậy mà đã đột phá dị năng cấp hai rồi, hiện giờ mới qua hơn 1 tháng mạt thế mà đột phá đến cấp hai vậy chứng tỏ cũng là một người có dị năng không kém. Đúng vậy là không kém, vì trong đoàn của cô hiện giờ cấp hai nhiều nhan nhản a, không trách được cô có suy nghĩ như vậy. Nhưng đó là với Tần Thiên, Chu Mạn Mạn lại không được tiếp xúc với dị năng giả cấp hai bao giờ nên hiện giờ cũng có điểm cuồng nhiệt với năng lực dị năng này của Tống Viễn.

Thấy thái độ thay đổi của Chu Mạn Mạn, Tống Viễn nổi lên một tia khinh thường. Anh lại càng cảm thấy cái cô tiểu thư này không bằng một góc của bông hoa trắng Cẩm Lan của anh, lại càng thêm thương tiếc Cẩm Lan, nhất định anh sẽ cố gắng để đem lại cho Cẩm Lan một cuộc sống tốt đẹp hơn người con gái trước mắt này gấp vạn lần.

Cẩm Lan nhìn ánh mắt có điểm cuồng nhiệt của Chu Mạn Mạn mà có chút đắc ý, không phải sao, người này là do cô mang đến. Không những thế, người này hiện là người của cô, chỉ là cô còn muốn càng nhiều hơn thế nên không thể không đưa cho Chu Mạn Mạn sử dụng mà thôi, một ngày nào đó cô sẽ thu về cả vốn lẫn lời, nghĩ đến đó ánh mắt Cẩm Lan xoẹt qua tia sáng lạnh, nhưng rất nhanh cô ta đã thu hồi trở lại khuôn mặt ôn nhu có vẻ ngây thơ của mình nhìn về phía Chu Mạn Mạn cười tươi nói:

“Thế nào? Không tồi đúng không?”

Không để ý đến Cẩm Lan, Chu Mạn Mạn đưa tay về phía Tống Viễn nói: “Tôi là Chu Mạn Mạn, con gái của đại tướng Chu Đình Phong, chắc là anh cũng biết, rất hoan nghênh anh gia nhập vào thế lực của tôi. Với năng lực của anh tôi tin tưởng rất nhanh anh sẽ có thể đảm nhiệm chức vụ cao trong căn cứ này, sẽ được hưởng những quyền lợi mà người thường mơ tưởng với tới. Khi đó anh sẽ biết quyết định bây giờ của anh là chính xác biết bao.” Khi nói những lời này vẻ mặt Chu Mạn Mạn thể hiện rất tự tin, hơn nữa còn có chút kiêu căng, với cô ta không có gì không thể dùng quyền lực và tiền tài để mua được cả, dị năng sao? Chỉ cần là người cô nhìn trúng tất cả không phải đều ngoan ngoãn đáp ứng cô ak.