Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 46: Kho Lương

Thấy mục đích của mình đã đạt được Cẩm Lan cũng không so đo thái độ của Chu Mạn Mạn với mình, dù sao cô cũng đã quen rồi, bao năm ở bên cạnh lấy lòng cô ta sao cô có thể để chút bất mãn này phá hỏng kế hoạch của mình chứ. Cẩm Lan nhìn về phía Tống Viễn, ánh mắt có biết bao nhiêu dịu dàng ôn nhu, còn ánh lên một tia uỷ khuất khiến cho trái tim Tống Viễn vừa rộn ràng lại thêm tiếc thương cho cô gái nhỏ của mình, anh càng thêm chán ghét Chu Mạn Mạn. Nhất định có ngày anh sẽ khiến cho Chu Mạn Mạn phải trả giá vì đã khiến Cẩm Lan của anh chịu uỷ khuất như vậy.

Phái người đưa Tống Viễn đến cho ba mình sắp xếp, Chu Mạn Mạn kéo Cẩm Lan lại nói chuyện một chút rồi lấy lý do vẫn còn mệt cần nghỉ ngơi mà tiễn Cẩm Lan về. Cẩm Lan cũng không phản ứng nhiều, mục đích chuyến đi này đã đạt được cô ta phải nhanh chóng quay về để chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới, ngọt ngào hỏi han mấy câu rồi hẹn mai gặp, Cẩm Lan liền tạm biệt ra về.

Sáng sớm hai ngày sau, khi đoàn Lữ Hành của Tần Thiên muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì bị chặn ở cổng thành căn cứ, mọi người được mời đến một căn phòng nghị sự rộng rãi. Khi cả bọn đang ngơ ngác không hiểu gì thì thấy đại tướng Chu Đình Phong và con gái ông ta Chu Mạn Mạn từ ngoài tiến vào.

Đại tướng Chu Đình Phong vừa bước vào cửa lên ha hả cười lên chào hỏi mọi người, giống như là quan hệ hai bên rất thân thiết vậy, "Rốt cuộc mấy tiểu tử các cậu cũng chịu quay về rồi. Mạt thế đến, tính hình bên ngoài nguy hiểm như vậy mà mấy con khỉ các cậu nhảy nhót cũng quá thoải mái đấy nhỉ?"

Chưa kịp để ai nói gì ông đã nói tiếp: "Nào nào lại đây lại đây, tôi giới thiệu với các cậu con gái của tôi. Nó tên Chu Mạn Mạn, thế nào? Rất xinh đẹp đúng không? Tôi chịu ơn cứu mạng các cậu còn chưa biết làm cách nào để trả vậy mà giờ thì tốt rồi, ngay cả mạng con gái tôi cũng do các cậu đem về, các cậu nói ông già này phải làm sao cho được chứ. Ai dà!..." Chu Đình Phong một bộ có biết bao nhiêu là cảm kích, nôn nóng đền ơn đến mức xoay vòng vòng nói không hết lời.

"Ba. Xem ba kìa. Để mọi người ngồi xuống đã, đều là người quen cả không phải sao? Ba làm vậy khiến mọi người cười ba đó, nào còn đâu hình tượng đại tướng oai hùng một cõi nữa chứ" Chu Mạn Mạn đứng một bên như bất đắc dĩ giữ tay ba mình lại, sau đó áy náy nhìn nhìn Hạo Thiên Minh.

Này một bộ dáng bày ra muốn có bao nhiêu dịu dàng, hiếu thảo, lại hiểu chuyện chứ. Làm như không ai biết hai người là ba con tình thâm vậy, muốn khiến bọn họ cảm thấy thả lỏng, rồi lại giống như bọn họ cũng là một phần trong đó hả?

Bọn họ đã từ chối gia nhập chiến tuyến không biết bao lần rồi, cũng nhận được lợi ích về vật tư, thanh toán đường ai nấy đi, nào có chuyện nhớ ân tình không quên, lại còn dám cười ông ta sao, không phải là sẽ "Pằng" tiễn bọn họ luôn hả.

Hai ba con nhà này diễn kịch cũng quá đạt đi. Còn chưa tính việc lần trước bơ con gái ông ta Chu Mạn Mạn, không phải lúc đó cô ta rất tức giận đó sao, đừng nói cô không biết, khi đó quay đi nhưng cô vẫn phân ra một tia tinh thần lực để lại quan sát đó. Cô gái này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi. Cáo chúc tết gà, nhất định là sắp có việc đây mà. Tần Thiên mặc dù không phải quá thông minh nhưng cũng nhận thấy được việc này, cô len lén vuốt vuốt cánh tay nổi đầy da gà của mình nghĩ thầm.

Chu Đình Phong nhìn thấy đoàn người này coi như không biết hai ba con ông đang nói gì, một chút phản ứng cũng không cho, ông liền ho nhẹ một cái rồi nói vào luôn vấn đề chính: "Khụ. Tôi nói các bạn trẻ đừng nghiêm túc quá vậy được không? Tôi nghĩ các cậu cũng muốn biết tôi gọi các cậu đến đây để làm gì, mặc dù các cậu không tiếp tục làm quân nhân nữa nhưng dù gì trước đây..."

Không để ông nói hết, Bạch Thất nhận được ánh mắt ra dấu của Hạo Thiên Minh liền bất đắc dĩ tiến lên khách khí cắt ngang câu nói dài dòng của Chu Đình Phong, anh nói: "Đại tướng Chu! Chúng tôi rất biết ơn ngài đây đã nhớ mãi không quên ân tình của chúng tôi, nhưng ơn nghĩa trước chúng ta đã thanh toán xong, cứu tiểu thư Chu đây cũng là do cô ấy đã giúp đỡ anh em chúng tôi trước, anh em tôi chỉ trả ơn mà hộ tống cô ấy về. Tính ra là không ai nợ ai nữa rồi.”

“Đúng vậy! Đại tướng Chu và tiểu thư đây không cần nhắc đến chuyện này nữa đâu. Đoàn chúng tôi được mời đến đây chắc hẳn là có chuyện gì cần chúng tôi tham dự, ngài cứ nói thẳng. Liên quan đến chuyện quan trọng của căn cứ, chúng tôi có thể làm thì sẽ không nề hà, dù sao cũng là sinh sống ở đây, mọi người cùng góp sức. Thời gian của Đại tướng Chu rất quý giá vì vậy có gì mời ngài cứ chia sẻ rõ, tránh tiêu tốn thêm thời gian của ngài, chúng tôi sẽ rất áy náy.” Hàn Mạt tiến lên trước tiếp lời của Bạch Thất, hai người phối hợp nói chuyện.

Ngụ ý của bọn họ là rất rõ ràng đấy, họ tôn trọng đại tướng Chu vì ông cũng là một người chăm lo cho con dân quốc gia, nhưng giữa bọn họ và nhà họ Chu vốn dĩ không liên quan gì nhau, nên có gì mời ông mau nói, bọn họ có thể giúp sẽ giúp, nếu không cũng đành chịu, hơn nữa bọn họ rất bận, còn phải đi làm nhiệm vụ đó.

Nghe ra ngụ ý trong lời nói của hai người, sắc mặt của ba con họ Chu liền đổi sắc, nhưng rất nhanh Chu Đình Phong lại cười nói: "Đúng là tuổi trẻ có khác, rất vội vã. Thôi được, tôi cũng không kéo dài thời gian của các cậu. Mời các cậu đến đây là nghe nói ở thành phố F các cậu đã gặp qua chuột biến dị và tang thi triều, muốn các cậu chia sẻ thêm về điều đó để chúng ta có biện pháp đề phòng trước, ngoài ra, vật tư của căn cứ quả thực không còn nhiều, muốn duy trì cuộc sống cho người thường như hiện tại thực rất khó, nên tôi muốn tổ chức đội quân tiến vào trong thành phố A để thu vật tư tại kho lương của thành phố, tôi muốn mời các cậu tham gia nhiệm vụ lần này.”

“Đúng vậy anh Hạo Thiên, căn cứ cũng không để các anh chịu thiệt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ các anh sẽ đạt được 1000 cân nước và 1000 cân vật tư, tương đương với nhiệm vụ cấp 7. Thế nào, như vậy không tồi chứ?" Chu Mạn Mạn ở bên cũng phối hợp hướng Hạo Thiên Minh nói.

Cô ta rất tự tin về việc có thể thuyết phục đoàn người này, cô đã kiểm tra danh sách đăng ký dị năng của đoàn Hạo Thiên Minh, gần như đều có dị năng cả, hơn nữa khi đi cùng Lâm Cường cô ta cũng biết thân thủ của bọn họ đều rất tốt.

Nhiệm vụ lần này chưa công bố ra ngoài, cũng không phải bảo họ thực hiện một mình mà là có quân đội đi cùng, vì vậy nếu thông báo chắc chắn sẽ có nhiều đoàn đội đăng ký tham gia. Chẳng qua lần này cô ta cũng sẽ đi cùng, đây cũng là một phần trong kế hoạch thu phục Hạo Thiên Minh của cô ta và ba mình, cô ta không tin khi chứng kiến năng lực của cô ta, Hạo Thiên Minh còn có thể không đếm xỉa đến mình như trước.

Hạo Thiên Minh sau khi nghe bọn họ nói xong liền liếc mắt nhìn Đại tướng Chu một cái, gương mặt góc cạnh rõ ràng cùng ánh mắt hoa đào của anh lơ đễnh để lộ sự bất cần, ngón tay thon dài gõ gõ nhịp nhàng trên mặt bàn rồi nói: "Chu đại tướng, chuyện ở thành phố F chúng tôi có thể cung cấp thông tin miễn phí, nhiệm vụ đó chúng tôi cũng có thể tham gia, nhưng vật tư này phải chia lại. Chúng tôi muốn 1/4 tổng số vật tư thu được.”

“Cậu nói cái gì? 1/4 vật tư, các cậu định đi cướp đó sao? Cũng …” Chu Đình Phong không ngờ Hạo Thiên Minh lại muốn được chia 1/4 vật tư, ông không nhịn được mà to tiếng.