Trong thư phòng một căn biệt thự nằm giữa khu A của căn cứ. Một vị trung niên đầu tóc đã điểm vài sợi hoa râm, quần áo chỉnh tề trong tay đang cầm một văn kiện, vừa đọc vừa cau mày rậm suy tư, một lát sau ông đột nhiên mở miệng: "Mấy người kia nhất định không quay về trong quân ngũ sao?"
"Đúng vậy, thưa Đại tướng." Một Thiếu tá tướng mạo cao lớn, nghiêm túc đứng bên cạnh cung kính trả lời. Nguyên lai người cầm văn kiện đọc kia là một trong hai vị Đại tướng nắm quyền tại căn cứ thành phố A, Đại tướng Chu Đình Phong.
"Là một đám người có năng lực. Đáng tiếc!" Chu đại tướng buông tờ văn kiện trên tay xuống, xoa xoa mày thở dài một tiếng cảm thán. Ông thật là muốn giữ nhóm người kia lại, ông là do được họ cứu ra lúc mạt thế buông xuống, cũng nhờ họ mà ông nhanh chóng triệu tập được thủ hạ dưới trướng và đồng thời khống chế ổn định căn cứ này. Nhưng ngoài ông ra còn có lão tặc họ Quách Tử Sâm kia cũng chen một chân vào đây, hơn nữa, Quách lão tặc này lại rất may mắn, hai người con trai vậy mà đều tiến hoá ra dị năng giả. Tên con trai cả thì không nói làm gì, vậy mà ngay cả tên phế vật Quách Tuấn kia cũng là dị năng giả hệ phong, từ đó ngoài những thủ hạ cũ, lão ta còn thu vào không ít dị năng giả có năng lực về tay, vì vậy thu thập vật tư cũng phong phú hơn ông rất nhiều, chính vì điều này thời gian qua hắn luôn áp ông một đầu.
"Con bé Mạn Mạn lại chạy đi đâu rồi? Không phải đã bảo nó phải ở yên trong phòng rồi hay sao? Nó còn ngại không đủ phiền phức cho ta sao?" Không muốn nghĩ thêm về nhóm người kia nữa, mặc dù bọn chúng có giỏi giang đến mấy nhưng đã ba lần bốn lượt từ chối ông thì ông cũng không nhất thiết phải đeo bám không buông, đem giá trị chính mình giảm xuống như vậy, ông là không nguyện ý, vì vậy liền dồn lực chú ý sang việc khác. Chu Đình Phong ông cũng có hai người con, con trai tên Chu Đình Trọng tuy là người có năng lực, tâm nhãn lại hơi nhỏ, được cái rất cưng chiều em gái mình là Chu Mạn Mạn. Nhưng mạt thế đến lại không thức tỉnh dị năng gì.
Con gái Chu Mạn Mạn của ông thì cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách hơi kiêu ngạo, ánh mắt lại quá cao, trước mạt thế ông đã sắp xếp cho nó không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn mà nó vẫn không chịu, cuối cùng vẫn là ông ra quyết định liên hôn với Thượng Quang Khải, là thế gia công tử nhà họ Thượng Quan, một trong những gia tộc lớn nhất Z Quốc. Nếu cuộc liên hôn này thành công sẽ khiến cho địa vị nhà họ Chu ông lên một tầm cao mới. Mạn Mạn cho dù không thích nhưng vì gia tộc nên cũng không phản đối.
Cũng chính vì thế mà trước một tháng định hôn ước, Mạn Mạn đã bị các thế lực chống đối ông truy sát nhằm ngăn cản cuộc liên hôn này. Dù ông đã cho người bảo vệ rất tốt, nhưng trước mạt thế hai ngày con bé có việc buộc phải đến thành phố F một chuyến, chính chuyến đi này của Mạn Mạn khiến ông bị mất liên lạc với nó mà lo lắng không yên, cho đến tận hôm qua mới thấy có binh lính báo nó đã trở về ông mới đặt tâm của mình xuống, so với con trai Chu Đình Trọng thì ông càng có khuynh hướng thiên vị đứa con gái rất giống người vợ đã khuất của ông Chu Mạn Mạn này hơn.
Thật vất vả mới thấy nó bảo tồn được cái mạng về đến nơi này, ông liền cũng biết đến thời gian qua, ngoài phải bôn ba mạt thế nó còn phải trốn tránh sát thủ, khiến ông không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận. May mắn nó lại thức tỉnh dị năng hệ thuỷ, mặc dù còn nhỏ yếu nhưng như vậy đã rất tốt rồi. Ở mạt thế này, đất và nước bị ô nhiễm không thể sử dụng thì hệ thuỷ trở nên có giá trị rất nhiều. Ông còn định bắt nó ôn dưỡng trong nhà một thời gian, vậy mà mới sáng ra đã không thấy người đâu, bảo sao ông không tức giận cơ chứ.
"Tiểu thư Mạn Mạn nói là muốn đi ra ngoài tìm người đã bảo vệ cô ấy suốt dọc đường để cảm ơn, đồng thời dạo quanh căn cứ xem xét tình hình để có thể hỗ trợ đại tướng hơn." Vị thiếu tá trẻ trả lời ông.
“Cậu đi tìm nó về đây ngay cho tôi.” Đại tướng Chu ra lệnh nói.
Đúng lúc này cánh cửa thư phòng bị mở toang ra, Mạn Mạn mặc kệ sự ngăn cản của mấy lính canh cửa mà xông vào thư phòng của ba mình, cô có chút vội vàng lớn tiếng nói: “Ba, con muốn huỷ hôn với Thượng Quang Khải. Ngay lập tức!”
“Hồ nháo!” Chu Đình Phong còn chưa kịp hỏi tội việc cô tự ý ra ngoài, vậy mà lại nghe được lời này liền tức giận đến mức đập bàn quát lên.
“Ba! Con..." Mạn Mạn tính lên tiếng giải thích nhưng nhìn thấy ở đây vẫn còn người khác nữa nên ngập ngừng.
"Các cậu ra hết ngoài cho tôi." Chu Đình Phong cũng nhận thấy hiện tại không phải lúc nói chuyện này liền ra lệnh mọi người lui hết ra.
Đợi khi trong phòng không còn ai khác, Chu Đình Phong nhìn chằm chằm con gái mình gằn lên: “Chu Mạn Mạn! Con coi hôn nhân đại sự với gia tộc Thượng Quan là trò đùa thích thì lấy không thích thì bỏ hay sao? Con còn không hiểu rõ tình hình của nhà ta hiện tại hay sao hả? Con muốn chọc cha tức chết con mới hài lòng đúng không?”
"Cha! Con không phải. Con..."
"Còn nói không? Vậy ý con là gì?" Không để Mạn Mạn kịp nói hết lời, ông đã nóng nảy gắt lên.
“Ba! Ba bình tĩnh nghe con nói. Trước giờ con cũng đâu phải đứa bốc đồng đúng không? Hãy nghe con nói xong rồi ba hãy cân nhắc được không ạ?" Mạn Mạn biết hiện ba đang rất giận nên liền bày chiêu cũ, vừa ôm tay ông làm nũng vừa nói.
Thấy bộ dạng con gái hiện tại dù ông đang rất tức giận nhưng cũng kìm nén lại, ông cũng muốn biết lý do con gái ông muốn lui hôn là gì, không phải mọi chuyện đang rất tốt đẹp hay sao? Vì sao mới ra ngoài một chuyến quay lại đã muốn lui hôn, chả nhẽ là vì cái người nó bảo là hộ tống nó dọc đường về đây hay sao? Nếu thật vì cái người đó ông sẽ không bỏ qua, dù rất biết ơn cậu ta đã giúp đỡ con gái ông, nhưng trong tình hình hiện tại thì đền bù ít vật tư hoặc tinh hạch, rồi cấp cho hắn một căn nhà yên ổn sống trong căn cứ như vậy theo ông là quá được rồi, còn nếu hắn ta muốn dụ dỗ con gái ông thì..., mắt Chu Đình Quang thoáng loé lên sát khí.
Chu Mạn Mạn quan sát ba mình một chút, thấy ba đã yên tĩnh lại thì biết cơ hội của mình đến rồi, cô liền nói:
“Ba, còn nhớ người con nói đã hộ tống con từ thành phố F về đây hay không? Anh ta tên Lâm Cường, ba nghe quen tai chứ? Nhưng chủ yếu không phải là anh ta, mà trong đội ngũ của anh ta, cái người tên là Hạo Thiên Minh kia mới là người con để ý đến. Anh ta tuyệt đối là người có năng lực, theo điều tra con biết, đội ngũ này chính là nhóm người đã cứu ba và cùng dựng lên căn cứ này của chúng ta, hơn nữa dị năng tuyệt nhiên không kém. Ba, không phải người vẫn luôn muốn lôi kéo họ sao? Nếu con có thể khiến anh ta thành người của con thì không phải cả đội ngũ đó là của chúng ta sao. Hơn nữa, so với Thượng Quan gia tộc luôn dùng thái độ cao nhìn thấp nhìn chúng ta, ba nghĩ sau khi kết hôn con có thể sống không cần nhìn sắc mặt họ hay sao?” Nói xong lời này Chu Mạn Mạn liền nhìn ba mình, thấy ông đang một bộ trầm tư không phản đối, cô lại rèn sắt khi còn nóng nói tiếp.