Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 43: Mạn Mạn

Tần Thiên không buồn phản ứng với người trước mắt này mà xoay người nhìn về phía Hạo Thiên Minh ở đằng sau, liền thấy Hạo Thiên Minh như không để ý, cũng không liếc mắt xem Mạn Mạn lấy một cái, vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, coi cô ta cùng không khí giống nhau vậy. Tần Thiên liền có chút muốn cười.

Mạn Mạn tức khắc có chút xấu hổ, cô không nghĩ tới cái người này cư nhiên lại không cho mình mặt mũi như vậy, cô tự cảm thấy mình là một đại mỹ nữ, người gặp người thích đấy, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, gia thế lại rất tốt, trước đây có bao nhiêu nam sinh muốn quỳ dưới váy của cô, nhưng hiện tại người này lại là chuyện gì vậy. Chỗ nào của cô khiến người ta chán ghét như vậy rồi.

Mạn Mạn thấy có chút uỷ khuất liền đưa mắt ngập nước nhìn Lâm Cường giả bộ cười gượng nói: "Lâm Cường, người bạn của anh này cũng thật là quá doạ người nha, tôi cũng không cố ý doạ đến vật nhỏ trong tay anh bạn nhỏ này, tôi..."

Chưa để Mạn Mạn nói hết Lâm Cường liền lên tiếng ngắt lời: "Không có gì đâu, cô Mạn, giữa chúng ta hiện không ai nợ ai, chúng tôi còn có việc, cáo từ trước." Nói xong anh liền quay người rời đi.

Mọi người trong đoàn nhìn về phía Mạn Mạn, ánh mắt cũng có chút khác thường. Đừng tưởng bọn anh ngu ngốc, bọn anh là bồ đội đặc chủng, được huấn luyện kỹ càng chuyên nghiệp, từng cử chỉ ánh mắt của cô gái tên Mạn Mạn này đều không qua được mắt bọn họ, chút hảo cảm vì cô gái này đã cứu giúp Lâm Cường hiện đã tan thành mây khói.

Mạn Mạn nghe Lâm Cường nói xong, trên mặt liền cứng đờ ra, sau đó nhanh chóng khôi phục, đang định nói gì đó để cứu vãn nhưng đoàn người Lâm Cường đã xoay người rời đi, khiến cô ta nghẹn lại, tức đến dậm chân. Mặc dù thế nhưng ánh mắt cô ta không ngừng loé lên tia sáng lạnh, cô ta không định buông tha cho Hạo Thiên Minh, chưa khi nào du͙© vọиɠ chiếm hữu của cô ta đối với một người lại lớn đến vậy. Người nam nhân ưu tú như thế cô ta nhất định phải có được. Mạn Mạn sắc mặt trở lại như thường, phân phó hai người kia đi tìm hiểu thu thập thông tin về đội ngũ của Lâm Cường, đặc biệt là cái người lãnh khốc kèm thêm người thanh niên ôm con súc sinh kia, cô ta đem mọi tội lỗi đổ lên người Tiểu Hắc, Tần Thiên đây là bị liên đới ghét lây a.

Bên này, đội ngũ Tần Thiên rảo bước đi về phía biệt thự của họ, Tần Thiên xoa xoa vuốt vuốt đầu Tiểu Hắc, rất có hứng thú liếc nhìn Hạo Thiên Minh một cái: "Không nghĩ tới Minh ca lại được hoan nghênh vậy a. Người ta sẵn lòng gạt Cường ca sang một bên, mà anh lại phũ vậy sao. Haiz. Thật đáng tiếc cho bông hoa nhỏ xinh a!"

Bạch Thất đi bên cạnh nghe vậy phi thường tán đồng, vỗ vỗ vai Tần Thiên nói: "Tiểu Cửu, cậu còn nhiều điều chưa biết đâu. Trước đây cũng chính là như thế, nơi nào có lão Tam xuất hiện, nơi đó ánh mắt nữ nhân đều không có nhìn đến chúng ta đâu. May mắn ông đây đã lấy được vợ, các anh em khác chỉ có thể chịu thiệt."

Nói xong Bạch Thất một bộ dáng đắc ý, lại như có chút tiếc hận chỉ chỉ mấy anh em phía sau lắc lắc đầu: "Cậu nhìn xem, trừ tôi ra, sáu anh em còn lại ngay cả bạn gái đều không có đâu a."

Hạo Thiên Minh lạnh lùng liếc Bạch Thất một cái, khiến Bạch Thất sợ tới mức rụt cổ lại, anh ngượng ngùng cười cười nói nhỏ một câu: "Tôi nói có gì sai đâu chứ..."

Hạo Thiên Minh liếc mắt một cái lạnh nhạt nói: "Phải a. Sao tôi lại không nhớ, xưa kia có người đã đính hôn mà đêm đến vẫn tơ tưởng nghĩ đến bông hồng ấy nhỉ? Hình như chị dâu còn chưa có biết vụ này."

Lời này vừa ra đã doạ Bạch Thất nhảy dựng, vội vàng dáo dác nhìn quanh một lượt xem lão bà của mình có nghe thấy không, rồi tiến đến van xin: "Lão Tam lão Tam, cậu đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, đừng nhắc lại chuyện đó nữa có được không? Con hổ cái nhà tôi mà nghe thấy thì ông đây xác định luôn rồi."

Tần Thiên khoé miệng nâng lên cười cười nhìn một màn đùa giỡn trước mắt này, mắt phượng sáng ngời nhìn Hạo Thiên Minh quăng đến một câu: "Lời Bạch đại ca nói cũng không sai a. Minh ca một bộ dáng vừa suất khí vừa kiểu người khác chớ tới gần, như cấm dục vậy, cũng thật là hấp dẫn người ta nha"

Bạch Thất đột nhiên dại ra nhìn Tần Thiên, này như thế nào Tiểu Cửu sẽ biến thành như vậy? Không phải cũng một bộ dáng thanh lãnh, lạnh lùng, người lạ chớ tới gần, như phiên bản thu nhỏ của lão Tam hay sao, vì sao anh cảm thấy có vẻ không đúng đây.

Không nghĩ tới có ngày anh cũng nhìn nhầm a.

Hạo Thiên Minh liếc mắt cảnh cáo Tần Thiên lại đổi lấy một mạt cười sáng lạn, khiến bản thân anh có chút ngẩn người.

Lúc này Tần Trí đi từ trong nhà ra tới, nhìn thấy mọi người đã về liền nhanh chóng tiến lên hỏi thăm tình hình.

"Các anh về rồi sao. Mọi chuyện thuận lợi cả chứ? Đường điện và nước trong nhà cũng bố trí hòm hòm rồi, thêm buổi chiều nay nữa chắc là sẽ hoàn thiện đó."

Tần Thiên thấy Tần Trí vui vẻ chạy lại báo cáo công việc nó làm, liền không tiếc lời khen một câu: "Làm tốt lắm!"

Lời này khiến Tần Trí càng thêm vui vẻ hơn. Cậu nhảy chân sáo chạy vào nhà, đi nấu bữa trưa cho mọi người ăn a.