Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 42: Nhận Nhiệm Vụ

Nhiệm vụ cấp 2 có thể đạt được 5 cân nước, 5 cân vật tư.

Nhiệm vụ cấp 3 có thể được đến 10 cân nước, 10 cân vật tư.

Nhiệm vụ cấp 4 có thể được đến 50 cân nước, 50 cân vật tư.

Nhiệm vụ cấp 5 có thể được đến 100 cân nước, 100 cân vật tư.

Nhiệm vụ cấp 6 có thể được đến 500 cân nước, 500 cân vật tư.

Cuối cùng, nhiệm vụ cấp 7 có thể được đến 1000 cân nước, 1000 cân vật tư.

Nhiệm vụ cấp càng cao đạt được càng lớn, nhưng nhiệm vụ cấp 6, cấp 7 này có mức nguy hiểm cực cao, sẽ phải đối mặt với tang thi cấp hai, thậm chí là cấp ba hoặc cao hơn, số lượng cũng kinh người, nên không có một ai tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này, đặc biệt là nhiệm vụ cấp bảy.

Tại căn cứ, thông dụng nhất hiện giờ là vật tư và tinh hạch, tinh hạch có thể đổi lấy vật tư và ngược lại. Nhưng nhân loại phát triển càng mạnh, tang thi cũng biến đổi càng nhanh, tinh hạch cấp thấp rất nhanh tới đây sẽ không còn giá trị nữa, vì thế nên sau này sẽ chỉ có thể săn gϊếŧ tang thi cấp cao hơn mà thôi.

Hiện giờ trong không gian của Tần Thiên không thiếu nhất là vật tư, này công lớn nhất chính là nhờ không gian có thể tự cung tự cấp của cô, thực vật trồng trọt trong đó rất nhanh được thu hoạch, hết lứa này đến lứa khác, tất cả được cô cất chứa ở trong kho hàng bên trong không gian. Kho hàng này hiện nay đã lớn không ít, ít nhất kho hàng hiện giờ của cô chứa lượng vật tư đủ nuôi sống đoàn đội của cô 10 năm là không thành vấn đề. Hơn nữa nó còn đang không ngừng mở rộng hơn nữa.

Hiện giờ tinh thần lực của cô lại đang có dấu hiệu muốn đột phá lên cấp năm, lôi hệ của cô thì vẫn còn dậm chân ở cấp bốn, nhưng Tần Thiên cảm nhận được muốn tinh thần hệ đột phá lên cấp năm không hề dễ dàng như trước, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới được.

Đoàn của Tần Thiên thuận lợi tiếp nhận một nhiệm vụ cấp 4 là săn gϊếŧ và mang tinh hạch của 2 tang thi cấp 2 trở về . Nhiệm vụ này bản thân Tần Thiên thấy khá nhẹ nhàng, quan trọng là Lâm Ca khi nãy có nói, ở trong thành phố A có một con phố chuyên bán đồ nội thất cao cấp, cái này còn không phải là thứ mà đội cô đang rất muốn có hay sao, lại còn có thể tìm thêm vật tư, hơn nữa hiện không thể chọn cấp cao hơn, sẽ rất dễ gây chú ý không cần thiết.

Không thấy khi giao bảng lựa chọn nhiệm vụ cho nhân viên ở đây, nhân viên kia liền trợn to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm bọn cô hay sao. Đến khi đếm qua số lượng người tham gia của đoàn cô, nhân viên này mới bình phục tâm tình lại, nhưng vẫn cứ nhắc nhở đoàn cô và hỏi đi hỏi lại xem có muốn đổi nhiệm vụ hay không. Sau khi nhận được câu trả lời xác định mới chịu thôi.

Vì câu hỏi lặp đi lặp lại của nhân viên này mà khiến người xung quanh đều chú ý đến cô. Nhiệm vụ cấp 4? Không nghe lầm đi. Rất nhiều người nhìn xem bộ dáng nhỏ nhắn gầy gò của Tần Thiên, khuôn mặt non nớt, chạc 15, 16 tuổi kia đều là không dám tin tưởng, cho đến khi nhìn thấy đoàn Hạo Thiên Minh vây quanh cô liền không bán tán gì thêm nữa.

"Tôi nhìn yếu ớt đến vậy ư?" Ngay khi ra khỏi đại sảnh tiếp nhận nhiệm vụ Tần Thiên liền cất tiếng hỏi.

"Không có. Cậu rất mạnh. Là bọn họ mắt mù!" Hạo Thiên Minh đứng bên cạnh cong khoé môi đáp lại.

Tần Thiên đang buồn bực nghe thấy vậy liền quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn đến Hạo Thiên Minh đang cười, cô lại ngây ngẩn cả người. Biểu tình có chút ngây ngốc của Tần Thiên khiến cho ý cười trong mắt của Hạo Thiên Minh càng sâu hơn.

"Tần Thiên. Khi nãy đăng ký tên đoàn đội, cậu điền cái tên gì vậy?" Bạch Thất ở một bên ồn ào chạy lên hỏi.

"Tên? À. Lữ Hành.” Tần Thiên hoàn hồn lại, mắt chớp chớp, miệng phun ra một câu.

"Hả? Cái gì Lữ Hành?" Lâm Ca tay cầm kẹo mυ'ŧ, sửng sốt hỏi lại.

"Là Lữ Hành đoàn, như đoàn lữ hành dạo chơi trên địa cầu, thích thì đi, mệt thì nghỉ, thoải mái, tự do, làm điều mình thích. Thật tốt!" Tần Thiên cảm thán một câu.

Ngay khi nhìn thấy cột điền tên đoàn, trong đầu cô liền nảy ra ý này, vì thế mà không chút do dự liền điền vào.

"Lữ hành dạo chơi. Này, Tần Thiên, cậu cũng quá lạc quan đi. Mạt thế này còn dạo chơi cái gì?..." Tiếng của Lâm Ca đuổi theo sau Tần Thiên cất lên.

Đoàn người càng đi càng xa, chỉ để lại tiếng cười văng vẳng bên tai mọi người trong sảnh. Cái người kia thật ngông cuồng, mạt thế mà lại như lữ hành dạo chơi sao? Thật là tuổi trẻ, cái gì cũng tốt chỉ có không biết tự lượng sức mình a.

Nếu để Tần Thiên biết suy nghĩ của bọn họ lúc này chắc cô cũng chỉ cười nhạt. Cuộc đời con người không phải là một hành trình sao? Con người trên đường đi đến cuối cùng không phải là một vị lữ hành à? Chỉ là mỗi người sẽ có một tâm thế tiếp nhận khác nhau mà thôi. Nên vậy cô cũng không bận tâm đến. Làm tốt việc của mình là được.

“Lâm Cường?” Ngay khi đi qua khu B nơi ở của dị năng giả, đội Tần Thiên liền nghe được một âm thanh nữ tính, có vẻ mềm mại vang lên.

Tần Thiên nghe tiếng quay người lại nhìn, hai mắt cô liền toả sáng. Cô chính là điển hình nhan khống a. Chỉ cần đẹp, bất kể nam nữ cô đều có chút không nhịn được ưu ái người ta.

Từ khi gặp Hạo Thiên Minh sức miễn dịch của Tần Thiên đã tăng rất nhiều, nhưng không đại biểu cho việc thấy đẹp mà bỏ qua không ngắm a. Này cái cô gái trước mặt, mặc bộ thể thao màu trắng bó ống tay ống chân, tóc dài đen, da trắng môi đỏ, mắt hoa đào mông lung, con ngươi ngập nước, biểu tình ôn nhu ngoan ngoãn, điển hình của bạch liên hoa nha. Sắp có chuyện hay rồi.

“Mạn Mạn? Là cô.” Lâm Cường quay lại liền nhận ra cô gái gọi mình chính là Mạn Mạn, người anh đã một đường trả ơn hộ tống đến căn cứ này. Bên cạnh cô hai thanh niên kia không biết đi đâu rồi.

“Phải. Là tôi. Thật tốt quá gặp được anh ở đây. Tôi còn đang không biết làm thế nào tìm anh để báo đáp.” Mạn Mạn tươi cười đáp.

“Không có gì, là tôi phải cám ơn cô mới đúng, nếu không có cô và mấy người bạn cứu giúp thì tôi cũng không thể đứng ở đây ngày hôm nay.” Lâm Cường khách khí đáp.

“Được rồi, chuyện đã qua lâu, hơn nữa anh một đường bảo vệ chúng tôi về đến căn cứ an toàn, từ lâu đã trả hết ơn nghĩa rồi, có nợ là tôi nợ anh thôi. Còn đây là người nhà của anh sao?” Mạn Mạn nhìn qua mọi người một lượt, bất chợt ánh vào trong mắt bộ dáng suất khí của Hạo Thiên Minh đang lạnh nhạt đứng ở một bên, mắt cô chợt loé lên một mạt si mê liền hỏi.

Lâm Cường còn chưa kịp trả lời, con mèo Tiểu Hắc vẫn luôn nằm trong vòng tay Tần Thiên liền bỗng nhiên đứng dậy, xù lông gầm gừ như muốn lao về phía Mạn Mạn khiến cô ta có chút sợ hãi mà lùi lại.

“A. Đây là vật gì? Sao lại hung dữ như vậy?” Mạn Mạn có chút biến sắc hoảng hốt kêu lên, phía sau cô ta có hai thanh niên mặc đồ binh lính tiến lên phía trước với tư thế sẵn sàng bảo vệ cô ta.

Tần Thiên có chút giật mình nhìn Tiểu Hắc, nó bị sao vậy chứ? Đưa tay vuốt đầu nó sau đó Tần Thiên cau mày nhìn về phía Mạn Mạn, trong thoáng chốc cô bắt gặp được một tia chán ghét trong mắt cô ta, điều này khiến cho Tần Thiên hết sức không vui.

Ngay cả Hạo Thiên Minh và Lâm Cường cũng giật mình nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt Hạo Thiên Minh trầm xuống. Lúc này Mạn Mạn mới sực tỉnh, cô ta có chút hối hận khi đã quá xúc động, vì một con súc sinh đáng chết này gây ấn tượng xấu cho đội ngũ này thì thật không đáng. Vì vậy cô ta nhanh chóng điểu chỉnh sắc mặt, ôn hoà tiến lên nhìn Hạo Thiên Minh nói:

“Xin lỗi, vật nhỏ này thật đáng yêu, nhưng bộ dáng khi nãy của nó khiến tôi giật mình nên có chút thất lễ. Mọi người bỏ qua cho.”

Này có gì đó sai sai a. Không phải lẽ ra nên nhìn Tần Thiên cô mà xin lỗi hoặc nói lời khách khí với Lâm Cường sao? Vì sao lại hướng đến Hạo Thiên Minh. Còn bày ra bộ dáng vô tội uỷ khuất kia nữa. Tiểu Hắc cũng chưa có làm gì đến cô ta mà. Cô gái tên Mạn Mạn này cũng không phải là đơn giản.