Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 39: Căn Cứ Thành Phố A (2)

Nhốn nháo mất một lúc để phân phòng, sau đó mọi việc đều được quyết định đi xuống.

Hạo Thiên Minh, Tần Thiên, Tần Trí, Hàn Mạt sống chung một nhà. Vợ chồng Bạch Thất, Vương Kiến, Mỹ Trúc và vợ chồng Cao Tuấn một nhà. Còn lại Tống Kha, Vương Trọng Hải, Lương Triều Vỹ, Lâm Ca một nhà, sau này tìm được Lâm Cường nữa thì Lâm Cường cũng sẽ ở chung đây.

Xong xuôi ai về nhà nấy, mọi người đều hồ hởi tự lựa chọn phòng thích hợp cho mình. Tần Thiên cũng vậy, cô lựa chọn một căn phòng không quá rộng, nhưng là căn phòng nhiều cửa sổ, có ánh sáng chiếu vào nhiều nhất cho mình. Không ngờ sau đó cô liền phát hiện, phòng Hạo Thiên Minh ở ngay cạnh phòng của cô, chỉ cách có một bức tường, việc này ít nhiều khiến cô thấy hơi bối rối, nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh, cô cũng không có quyền yêu cầu Hạo Thiên Minh rời sang phòng khác, cũng không nỡ từ bỏ căn phòng có nhiều ánh sáng này của mình nên liền mặc kệ.

Sau một lúc mọi người đều qua chỗ Tần Thiên lấy thêm ít gia cụ về trang trí phòng mình. Nhưng lúc trước mấy thứ này Tần Thiên cũng ít thu thập, nên cả đoàn cũng lên kế hoạch sau khi ổn định sẽ đi thu gom thêm đồ.

Căn cứ thành phố A hiện chia làm ba khu vực ABC, khu A là cho quản lý căn cứ cùng với kho lương, phạm vi là nhỏ nhất, nhưng lại là khu được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, cũng sát cạnh ngay khu nhà bọn họ đang ở. Khu B là cho người có dị năng, cùng với là nhà ăn. Khu C là khu rộng nhất, lớn nhất, là chỗ cho người bình thường ở, cũng là khu có đại sảnh nhận nhiệm vụ, cũng là khu tiến hành những giao dịch lớn nhất trong căn cứ.

Khu A, B hiện có cấp điện cả ngày, nước nôi cũng có cấp, nhưng là có hạn chế, ngoài ra còn cần nộp phí, hiện nộp phí không phải là tiền giấy mà là bằng vật tư. Mấy nay đã đổi vật tư thành tinh hạch, tinh hạch cấp càng cao, giá trị càng lớn.

Khu A, B ngày ba bữa cơm do căn cứ cung cấp, có thể tự mình đi nhà ăn lấy, số lượng theo hạn định, mà khu C thì mỗi ngày chỉ được ba bánh bao cũng nửa bình nước, còn phải đi xây tường thành hoặc làm công tác môi trường mới có thể được phát thêm đồ.

Mạt thế đến, đất đai và nguồn nước đều đã bị ô nhiễm nặng, nước uống hiện giờ đều do các dị năng hệ thuỷ cung cấp, vì vậy trong căn cứ hệ thuỷ rất được ưu đãi. Cũng là hệ được cấp cho lượng tinh hạch kha khá nhằm tạo thêm nhiều nước hơn. Vật tư đồ ăn cũng rất khan hiếm, nên gần như ngày nào căn cứ cũng có người tuyên bố nhiệm vụ đi thu thập vật tư.

Nhưng đối với đội Hạo Thiên Minh thì nước và đồ ăn đều không thành vấn đề. Hàn Mạt là dị năng hệ thuỷ, vừa có thể tấn công cũng vừa có thể uống, hơn nữa, hơn nữa theo Tần Thiên nói, luôn thách thức giới hạn của dị năng cũng sẽ khiến cho dị năng dễ tăng cấp, miễn không để dị năng quá khô kiệt là được, thành ra Hàn Mạt ngoài cung cấp nước uống còn xả nước hằng ngày để họ sử dụng sinh hoạt thường nữa. Không chỉ nước mà còn cả đồ ăn cũng vậy. Gần như ngày nào họ cũng tập trung tại nhà Hạo Thiên Minh để chờ Tần Trí nấu cho ăn, sau này có vợ của Bạch Thất là Uyển Đình và hai mẹ con Tô Tĩnh Tuyền, Cao Tuyết Lê hỗ trợ nên Tần Trí cũng rất vui vẻ nấu cơm cho mọi người.

Đừng ai hỏi vì sao Tần Thiên không vào bếp, tay nghề của cô so với Tần Trí thì thật sự là không đáng nhắc đến, cô cũng là một người thích ăn ngon, nên cô cũng không để mình phải chịu khổ mà giành việc này làm gì.

Tần Thiên sau khi vừa tắm rửa xong ra tới cửa, liền va phải Hạo Thiên Minh cũng mới từ trong phòng đi ra. Hạo Thiên Minh nghe thấy động tĩnh liền ngoảnh lại nhìn liền thấy Tần Thiên đứng ở cửa phòng, trên người mặc một chiếc áo phông trắng dài tay, khoác thêm một chiếc gilê, mặc chiếc quần bò ống rộng, đầu hơi nghiêng nghiêng, tay cầm khăn lông chà lau tóc ướt. Chỉ thấy bộ dáng Tần Thiên trẻ trung năng động, ngũ quan tinh xảo, môi đỏ má hồng, chắc do mới tắm xong, bị nước ấm trong phòng tắm hun nên hai má Tần Thiên hồng mọng như quả đào, miệng hơi hơi mở ra nhìn chính mình, tim Hạo Thiên Minh đột nhiên đập gia tốc, thùng, thùng, thùng,... trong l*иg ngực.

"Uy, anh đứng đó làm gì, nhanh xuống dưới ăn cơm thôi, chắc Tần Trí đã nấu xong rồi, tôi cũng thấy bụng kêu ùng ục rồi này." Tần Thiên vừa cầm khăn xoa tóc ngắn trên đầu vừa đi đến trước mặt Hạo Thiên Minh nói.

Hạo Thiên Minh hoàn hồn, cúi đầu nhìn Tần Thiên, chậm rãi nói: "Được, cùng đi."

Tần Thiên cũng không để ý nhiều liền rảo bước chân tiến lên phía trước dẫn đầu đi xuống.

Xuống đến nơi, quả nhiên Tần Trí đã đang bê đồ ăn lên, mắt Tần Thiên rực sáng vứt ngay chiếc khăn lau đầu lên ghế nhỏ rồi phi nhanh tới bên bàn, sắp xếp bát đũa bày ra cho mọi người rồi gọi to nhỏ mọi người đến ăn.

Hạo Thiên Minh chậm rãi bước lại gần bàn ăn, nhìn một màn này lắc lắc đầu, thật ra sống chung với mọi người cảm giác cũng không tệ lắm.

Ngay khi mọi người ngồi xuống ăn không lâu, có tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Ca chạy thịch thịch tới mở cửa, nhìn thấy người tới chính là binh lính giữ cửa ngoài trạm căn cứ sáng nay, anh ta mặt mày tươi cười nói:

"Xin chào. Tôi là Tiểu Lục, Bạch thiếu soái có đây không? Sáng nay người anh ấy muốn hỏi thăm đã có tin tức. Cậu có thể để tôi gặp anh ấy được không?"

"Cái gì? Lâm Cường có tin tức sao? Mau, mau nói cho tôi biết em ấy ở đâu?" Lâm Ca nghe thấy có tin tức của Lâm Cường liền cuống lên hỏi thăm.

"Anh là?..." Binh lính Tiểu Lục nghi hoặc hỏi.

"Tôi là anh trai ruột song sinh với cậu ta, hiện cậu ta đang ở đâu có thể dẫn tôi đi gặp được không?" Lâm Ca sốt ruột đáp.

Lúc này Tiểu Lúc mới nhìn kỹ người trước mặt, thảo nào nãy giờ anh cứ thấy quen quen nhưng nhất thời chưa nghĩ ra, đang định trả lời thì thấy trong nhà có một đoàn người đi ra.

"Có chuyện gì vậy? Có tin tức của Lâm Cường hay sao mà cậu cuống quýt lên thế hả Lâm Ca?" Giọng Tống Kha ồm ồm vang lên phía sau.

Tiểu Lục trong đám người trông thấy Bạch Thất đi ra liền tươi cười tiến lên nói: "Đúng vậy. Người anh nhờ tôi để ý hỏi thăm sáng nay đã có tin tức. Hiện anh ta vừa mới tiến vào căn cứ không lâu, đang trong phòng đợi kiểm tra quan sát xem trên người có vết thương hay không rồi sẽ được dẫn đến. Sáng nay anh nói người này rất quan trọng nên tôi đến báo trước cho các anh biết. Này, không phải đã làm phiền mọi người chứ?"

"Không không, không phiền, những điều cậu nói là thật chứ? Mau, mau đưa chúng tôi đến đó." Bạch Thất vui mừng tiến lên nói

Sau đó cả đội liền lên xe đi thẳng ra khu kiểm tra, ra đến nơi vừa hay thấy Lâm Cường từ trong bước ra. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, khoác bên ngoài là chiếc áo phao lông vũ dày dặn, chân đi giày thể thao, mái tóc ngắn, mặt mũi lưu loát sạch sẽ, nhìn đến giống Lâm Ca đến bảy, tám phần.

Khi nhìn thấy đoàn người phía trước, trong mắt liền ánh lên tia sáng rực rỡ, miệng liền không nhịn được mà cười tươi. Lao tới đấm một quyền lên vai Lâm Ca: "Khốn kiếp, liền tìm được các anh rồi."