Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 40: Lâm Cường

Trả lời lại Lâm Cường là cả bảy người đàn ông nhào tới tay đấm chân đá chào hỏi, đánh nhau loạn xạ một trận ngay trước cổng khu kiểm tra liên binh lính Tiểu Lục tròn mắt. Ngay cả Tần Thiên cũng ngây người trước màn chào hỏi đặc biệt này, thật là không nói nên lời a.

"Thằng nhóc chết tiệt này, cậu có biết chúng tôi đã lục tung thành phố F lên tìm cậu mà không thấy đâu không?"

"Cậu được lắm, trốn thật kỹ ha. Làm ông đây ăn mệt bao nhiêu..."

Từng lời từng lời quan tâm cứ thế tuôn ra, sau một lúc lâu mọi người đánh mệt rồi mới dừng lại. Nhìn thấy Lâm Cường nãy còn bảnh bao nay đã lấm lem bụi đất, mặt thi sưng vù như đầu heo mà Tần Thiên không nhịn được phải bật cười. Tình cảm anh em đồng đội của bọn họ thật tốt. Thật đáng ngưỡng mộ, rất may chị em cô đã lựa chọn gia nhập đội ngũ này.

Lúc này đoàn người mới nhớ đến ở đây còn những người khác. Hạo Thiên Minh phủi sạch bụi đất trên người rồi như không có chuyện gì chỉ tay lên xe hô: "Đi, chúng ta trở về, nay phải liên hoan một trận chào đón lão Bát đoàn tụ."

Cả đoàn lại lục tục lên xe trở về biệt thự. Trước khi đi Bạch Thất không quên cám ơn binh lính Tiểu Lục kia, còn mời anh về biệt thử liên hoan cùng nhưng bị Tiểu Lục từ chối khéo, đánh phải lấy ra một bao thuốc lá, ba thỏi sôcola cùng với 5 viên tinh hạch cấp một đưa cho Tiều Lục làm quà cảm ơn. Tiểu Lục liền trợn mắt nhìn những thứ trong tay, liên tục nói không thể nhận, đây quá quý giá rồi, cậu canh gác ở cửa một tháng, tiền lương cũng chỉ được có 2 viên tinh hạch cấp một và một ít mì tôm, nào có thuốc lá mà hút, lại không nói đến thoáng cái được 5 viên tinh hạch cấp một này nữa. Hiện nay cứ một viên tinh hạch cấp không có thể đổi được 2 cân vật tư. Mà một viên tinh hạch cấp một, có thể đổi được 10 cân vật tư. Tinh hạch cấp hai có thể đổi được 25 cân vật tư, tinh hạch cấp ba đổi được 100 cân vật tư. Tương tự như vậy, tinh hạch cấp càng cao thì đổi được càng nhiều vật tư, nhưng đến nay trong căn cứ chưa ai thấy qua tinh hạch cấp ba cả.

Cũng chính vì giá trị quy đổi khá cao nên cũng khích lệ nhiều đội ngũ dị năng giả đi đánh tang thi kiếm tinh hạch, mặc cho tỷ lệ tang thi có tinh hạch hiện cũng không lớn, hiện nay mười con tang thi cấp không mới tìm được một hai viên tinh hạch, cấp một cũng rất hiếm. Cấp hai tuy tỷ lệ có tinh hạch là 100% nhưng rất ít người nguyện ý mạo hiểm đi tìm đánh nó. Đa số dị năng hiện giờ của mọi người là cấp một. Một vài người ưu tú mới tiến cấp hai mà thôi.

Mặc dù đã hết lời từ chối, nhưng dưới sự kiên quyết của Bạch Thất nên Tiểu Lục đành nhận, trong thâm tâm anh càng thêm ra sức làm việc cho đội Bạch Thất hơn, chỉ cần là đội người của Bạch Thất cần thông tin gì mà không phải tin tối mật do cấp trên nghiêm cấm tiết lộ, thì Tiểu Lục anh biết gì nhất định sẽ không dấu diếm mà nói ra.

Đoàn người nhanh chóng trở về biệt thự, Tần Thiên nhanh nhẹn lấy thêm nhiều nguyên liệu cho Tiểu Trí nấu thêm mấy món đặc sắc, đồng thời lấy ra một rổ hoa quả tươi để lát mọi người tráng miệng.

Lâm Cường trước đi tắm rồi mới xuống, anh em lâu ngày không gặp liền chuyện nhỏ chuyện to ríu rít mãi không ngừng.

Sau một hồi trò chuyện, Lâm Cường cũng đại khái nắm được những thông tin về đoàn mình và những người mới gia nhập khi mình vắng mặt. Anh cũng không có dị nghị gì với quyết định của các anh em, anh cũng hiểu rất rõ con mắt nhìn người của Hạo Thiên Minh.

"Tôi tên Lâm Cường, cám ơn thời gian qua đã hỗ trợ rất nhiều, sau này cậu cũng chính là anh em của Lâm Cường tôi. Chỉ cần cậu có việc, cho dù là chuyện lên núi đao xuống biển lửa, Lâm Cường tôi cũng nhất quyết không từ chối." Lâm Cường sau khi ngồi xuống ghế liền nghiêm túc nhìn Tần Thiên nói.

Anh là chưa tiếp xúc nhiều với cậu thiếu niên Tần Thiên còn nhỏ hơn anh 5 tuổi này, nhưng nhìn ánh mắt trong sáng không một gợn sóng nào của Tần Thiên, vừa nhìn liền biết đây là một cái thiếu niên tốt, không có tâm tư hại người. Hơn nữa anh còn rất tin tưởng vào sự lựa chọn của đội ngũ mình. Ngoài ra, cái hơi thở thanh lãnh của Tần Thiên này, thật sự khá giống với lão Tam, anh đối với lão Tam Hạo Thiên Minh là một tấm lòng sùng bái, điều này khiến cho anh đối với Tần Thiên lại càng thêm một phần thân cận.

Tần Thiên nhướng nhướng mày, nhìn Lâm Cường một cái nhàn nhạt lên tiếng: "Anh quá khách khí rồi. Tôi là Tần Thiên, sau này chúng tôi còn làm phiền anh nhiều."

"A, liền nhìn cái bộ dáng này sao đều có điểm giống lão Tam thế." Tiếng nói của Tần Thiên vừa dứt thì Lâm Cường đã như phát hiện một đại lục mới kêu lên.

Tần Thiên khoé miệng không nhịn được co giật một cái, cái tên này không phải bị đánh đến hư đầu rồi chứ, lời này mà cũng tính sao.

Lâm Cường còn đang tính sán lại gần Tần Thiên hơn một chút, Hạo Thiên Minh đã mở miệng nói: "Lâm Cường, cậu còn chưa nói chúng tôi biết thời gian qua cậu đi đâu? Vì sao một chút tin tức cũng không có như vậy?"

Vừa nghe đến giọng lão Tam, idol mình sùng bái lên tiếng, Lâm Cường liền yên tĩnh dừng lại tại chỗ, tay đưa lên gãi gãi đầu chậm rãi nói lại mọi chuyện anh trải qua.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, Lâm Cường định nghỉ ngơi một ngày rồi trở về quân khu thành phố A hội họp với anh em, nhưng không ngờ mạt thế lại bùng nổ, thời gian đầu anh còn không có nhận ra nhưng sau đó mới phát hiện mọi thứ đã biến đổi, đây là một hồi tai nạn đến với nhân loại. Vốn muốn liên lạc về quân khu hỏi xem tình hình, nhưng đường truyền mất tín hiệu, sau đó anh liền một đường bôn ba vừa đánh tang thi vừa chạy về thành phố A.

Không may cho anh là trên đường gặp một đám học sinh đang trên đường chạy trốn, kéo đến nguyên một bầy tang thi, khiến anh lâm vào cảnh khốn cùng, sau đó vì cứu giúp họ, cũng là để bảo toàn mạng mình, anh đã chiến đấu với lũ tang thi này. Thật không ngờ trong lúc anh chiến đấu quên mình, liền bị bọn người liên luỵ kia chọn làm vật hy sinh. Họ ném những chiếc điện thoại được bật chuông to về phía anh, sau đó liền chạy mất để lại mình anh với đám tang thi đang vây đến ngày càng nhiều.

May mắn, khi anh cảm thấy kiệt sức liền thức tỉnh dị năng hệ kim. Sau đó lại được một đội ngũ người chạy trốn có dị năng giả cứu giúp mới giữ được mạng. Nhưng sau khi kiệt sức ngất đi, khi tỉnh lại toàn bộ đồ đạc trên người đã bị đám người đó lấy mất, chỉ có một cô gái xinh đẹp với hai thanh niên trẻ ở lại canh giữ cho anh. Khi nghe họ kể lại anh mới biết họ đang trên đường đến căn cứ thành phố A, hơn nữa cũng đang có một bọn người muốn đuổi gϊếŧ họ. Vì vậy anh liền một đường bảo hộ bọn họ đi đến căn cứ thành phố A này để trả ơn.