Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 38: Căn Cứ Thành Phố A (1)

Sáng sớm hôm sau khi tia nắng vừa ló lên ở phía đông bầu trời, đoàn xe Tần Thiên liền tiếp tục lên đường. Lần này đoàn người của cô có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều. Đứa nhỏ Cao Tuyết Lê kia cũng rất bám Tần Thiên, không hiểu sao từ lúc Tần Thiên cười cười đưa cho cô bé gầy nhỏ lấm lem này một hộp sữa bò, cô bé liền quấn lấy cô không rời, còn khiến cho mọi người trong đoàn trêu ghẹo Tần Thiên có hoa đào nhỏ. Cũng không ai chú ý đến Hạo Thiên Minh khi nghe lời này sắc mặt anh liền trầm xuống, không nói không rằng, còn tỏ thái độ khó chịu với Tần Thiên khiến cô không hiểu ra làm sao.

Chính Hạo Thiên Minh cũng không hiểu là có chuyện gì, chỉ biết khi nghe những lời kia anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, cả người liền bực bội, nên làm mặt lạnh như không để ý đến Tần Thiên, nhằm che dấu tâm trạng chính mình.

Hàn Mạt ở một bên thấy vậy, ánh mắt hồ ly hết nhìn Tần Thiên lại nhìn Hạo Thiên Minh, trong mắt ánh lên tia nghiền ngẫm, môi mỏng khẽ nhếch tạo nên một vòng cung khả nghi.

Càng gần thành phố A bọn họ liền gặp được càng nhiều các đội ngũ tiểu đội người sống sót khác. Họ cũng không ngừng hỏi thăm tin tức của Lâm Cường nhưng vẫn không có kết quả.

Thời điểm đến ngoài thành thành phố A họ liền biết, sau khi chính phủ ổn định lại liền bắt đầu tổ chức quân đội và vài nhóm dị năng giả từ trụ sở tạm thời mở rộng đánh chiếm về phía thành phố A, vừa thu thập vật tư vừa cứu người sống sót, đồng thời mở rộng căn cứ. Vì vậy hiện giờ diện tích căn cứ đã lên đến gần mười km vuông rồi.

Giữa trưa Hạo Thiên Minh lái xe chậm lại dần dần đi vào phạm vi căn cứ thành phố A. Từ phía xa họ đã nhìn thấy một lưới điện cao thế chằng chịt, những tia lửa thi thoảng lại loé lên đan xen dưới ánh mặt trời. Trong hàng rào điện có mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh vệ, tay cầm súng đi tới đi lui tuần tra. Nhìn vào sâu hơn liền thấy một tường thành cao được dựng lên tạm thời bao quanh khu này, ngăn cách bên trong với ngoại thành. Cũng có mấy người cảnh vệ đi lại trên tường tuần tra.

Bên dưới từng đoàn người sống sót đang xếp hàng chờ đợi kiểm tra để được vào thành.

"Dừng xe lại rồi bước xuống xe ngay!"

Binh sĩ thủ thành sau hàng rào liền giơ súng lên chĩa vào xe bọn họ ngăn cản họ lại.

Hạo Thiên Minh cùng đoàn xe đều dừng lại, cả bọn cùng bước xuống xe. Bạch Thất tiến lên khách khí nói:

"Xin hỏi muốn vào thành thì cần làm thủ tục gì vậy người anh em?"

Người binh lính kia nhìn thấy người bước xuống chính là Bạch Thất, Bạch thiếu tá, một trong những vị phản ứng nhanh chóng cứu lãnh đạo cấp cao, đồng thời đồng sáng lập nên trụ sở tạm thời, sau đó đã một thời gian không ai trông thấy họ, đoán hẳn là ra ngoài làm nhiệm vụ quan trọng gì đó, nay lại thấy được họ quay về nên binh lính này có chút kích động, tiến tới cung kính ôn hoà nói:

“Chào Thiếu tá! Căn cứ quy định không được mang xe vào, có thể châm trước cho mọi người nhưng xe cần đỗ vào bãi riêng kia để khử trùng đã, ngoài ra, người tiến vào căn cứ cần nộp vật tư và cần phải kiểm tra thân thể xem có vết thương hay không, sau đó ở khu quan sát 12 giờ rồi mới có thể đi vào. Đội của thiếu tá có thể không cần tiến vào khu quan sát, cũng không cần phải nộp vật tư, nhưng cần phải kiểm tra thân thể.”

Hiện nay người bị tang thi cào hay cắn bị thương, không phải đợi 24 giờ như trước mà chỉ cần 12 giờ đồng hồ sau sẽ có thể bị biến đổi thành tang thi hoặc có tỷ lệ nhỏ tiến hoá ra dị năng, nên đối với quy định này của căn cứ đội người Bạch Thất, Hạo Thiên Minh là không có cái ý kiến gì.

Tuy vậy Hạo Thiên Minh vẫn để cho Bạch Thất chuyển một chút vật tư họ để sẵn trên giao nộp ra. Quy định là quy định, mặc dù họ được ưu tiên nhưng dù sao trong không gian của Tần Thiên còn khá nhiều, họ cũng muốn góp một phần vào việc xây dựng và ổn định căn cứ nơi mình sống.

Binh lính thấy vậy thì tâm càng thêm kính phục, nói chuyện càng thêm khách khí với đoàn người Bạch Thất và Hạo Thiên Minh hơn.

Sau đó, đoàn người liền đi theo nhân viên công tác vào phòng kiểm tra. Ai cũng không chú ý Tần Thiên lúc vừa rồi còn đứng phía trước giờ đã lùi về sau cùng. Quả thực cô đang hơi bối rồi về việc này a, này kiểm tra có phải cởϊ qυầи áo hay không? Tần Thiên xoắn hết cả lên rồi, nhưng sau một lúc cô quan sát thấy không hề có sự phân chia nam nữ mà họ đều cùng tiến vào trong phòng bước qua máy kiểm tra, chỉ chốc lát liền ra, nên cô cũng yên tâm hơn.

Thuận lời thông qua màn kiểm tra, ra đến bên ngoài mọi người nhận được một bảng đăng ký dị năng, nếu có thì tích vào ô có, người có dị năng sẽ được căn cứ cung cấp cho một phòng ở tạm thời. Nếu không có thì phải đi khu dân thường ở rìa ngoài căn cứ, xem ra điều kiện sống sẽ có sự khác biệt.

Tần Thiên điền vào cột có dị năng, cô chỉ khai mình có lôi hệ dị năng, còn tinh thần hệ thì tuyệt nhiên không lộ ra. Dù sao vẫn cần phải giữ lại một chút có lẽ sẽ tốt hơn, không cần quá nổi bật. Vì cô phát hiện đa số mọi người chỉ thức tỉnh một dị năng, một số có thể biến dị lần hai như hệ thuỷ biến dị thành hệ băng chẳng hạn, nhưng đó đã là rất hiếm, cho đến nay ngoài cô ra, cô chưa thấy gặp ai xuất hiện hai hệ dị năng cả. Nên vì cẩn thận cô sẽ không lộ ra nửa điểm, tránh trường hợp đang không lại bị bắt đi nghiên cứu, lúc đó kêu trời không thấu a.

“Chúng ta đi khu nhà ở cho người có dị năng hả?” Tần Thiên ra khỏi phòng kiểm tra thấy mọi người vẫn đang đứng ngoài chờ cô liền hỏi.

“Không. Chúng ta có nhà ở đây. Mọi người theo tôi.” Bạch Thất vừa nói vừa dẫn đầu đi về phía trước. Ở ngoại thành thành phố A này là nơi anh dành dụm hết tất cả tiền kiếm được những năm qua mua một căn biệt thự, Hạo Thiên Minh có một căn, hai anh em Lâm Ca, Lâm Cường một căn. Các anh em còn lại thì không phải không đủ tiền mua mà là do họ cảm thấy mua thật lãng phí, rất ít khi ở đến, toàn là sinh hoạt ở quân khu là chính a. Hiện là mạt thế, nhà trong khu an toàn càng thêm đắt đỏ, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, nhưng bọn anh là người có công lớn, nên chắc mấy căn này đều sẽ không có ai động đến nó. Dù sao chính phủ cũng cần ưu đãi những người như bọn anh thì mới có thể tổng động viên càng nhiều người làm việc cho họ chứ.

Tần Thiên nghe vậy những tưởng rằng căn nhà họ nói có thể là một căn nhà nhỏ hoặc dạng chung cư cao cấp thôi, nhưng đến khi đứng trước cửa mấy căn biệt thự hoành tráng, vừa xa hoa vừa lộng lẫy này thì cô cảm thấy hơi choáng váng. Thật sự là quá quá lãng phí tài nguyên a. Phải bao nhiêu tiền mới có thể có một căn biệt thự ở đây chứ, mới nghĩ thôi mà cô đã thấy đau xót rồi. Nhưng ngay sau đó Tần Thiên lại thấy vui sướиɠ, căn biệt thự này là của bọn họ, như vậy cô và Tần Trí cũng sẽ được sống ở đây a. Nghĩ vậy ánh mắt Tần Thiên liền sáng rực lên.

Toàn bộ quá trình biến đổi sắc mặt của Tần Thiên đều bị Hạo Thiên Minh đang đứng ở một bên thu hết vào ánh mắt, Hạo Thiên Minh có điểm buồn cười, bộ dáng này của Tần Thiên thật đúng là không thường thấy, anh đánh tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Bây giờ nên phân nhà ở. Ở đây có tổng cộng ba căn, trừ căn của tôi đã bị cải tạo ra, hai căn còn lại mỗi căn có 8 phòng, dư sức chứa đủ mọi người.”