Mạnh Mẽ Cưỡng Chế

Chương 7: Hắn đến rồi

Ngày đại hôn hôm ấy, bàn tiệc không dưới một trăm bàn, thảm đỏ cũng được trải dài từ nhà họ Lục đến cửa nhà họ Thi.

Thời điểm này xe hơi tư nhân còn rất hiếm, nhưng Lục gia lại chi vô cùng xa xỉ, đoàn xe đón dâu bao gồm hàng chục chiếc xe Ford Model T, mỗi chiếc đều được quấn một dải tơ lụa màu đỏ và hoa tươi.

Bắt đầu từ sáng sớm, tiếng pháo nổ đã vang lên không ngừng, nghi thức lần này thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.

Hai doanh nhân giàu có ở Nghiệp Bắc hợp lực, tổ chức đám cưới, người dân toàn thành phố đều đổ xô đến xem đám cưới thế kỷ mang phong cách kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây này.

Thi Ngọc ngồi trong xe hoa ngắm nhìn Lục Cảnh Giai ở bên cạnh, người sắp trở thành chồng của cô.

Hôm nay, anh mặc một bộ âu phục trắng phương Tây được ủi ngay ngắn, phẳng phiu, rất hợp với bộ váy cưới của cô, đệm lót bên trong làm cho bờ vai của anh thêm phóng khoáng, vững chãi, trước ngực cài một đoá hoa quấn vải đỏ, mái tóc chải ba tư, để lộ ra vầng trán khoan khoái.

Cả người toát lên vẻ tư thế oai hùng rạng rỡ, khí thế hiên ngang.

Cảm nhận được ánh mắt ấy, Lục Cảnh Giai quay đầu lại, nắm lấy bàn tay phải của cô đặt ở trên môi, nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Ngọc Nhi, em hạnh phúc không?”

Nghe vậy, Thi Ngọc có chút xấu hổ, cô cầm bó hoa trên tay trái che mặt, nói: “Em hạnh phúc.”

Lục Cảnh Giai nhẹ nhàng tựa đầu cô vào vai anh, l*иg ngực anh rung lên khi tiếng cười vui vẻ phát ra.

“Khuôn mặt lẫn hoa đào bổ sung thêm sắc đỏ. Vợ của anh quả thực là cô dâu đẹp nhất.”

Thi Ngọc bị tiếng vợ này của anh làm cho xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Đến nơi tổ chức hôn lễ, quan khách có qua có lại, yến tiệc linh đình, xì xì xào xào, bỗng chốc trở nên yên bình.

Lục Cảnh Giai nắm lấy bàn tay đeo găng ren của Thi Ngọc, bước từng tiến vào lễ đường, hoa đồng dẫn đầu phía trước, trong tay cầm một giỏ hoa, rồi tung những cánh hoa lên không trung.

Mặc dù hầu hết các tình tiết đều là theo phong cách hỗn lễ của phương Tây, nhưng Lục Cảnh Giai lại bỏ qua thủ tục tuyên thệ trang nghiêm ở phương Tây.

Anh lấy ra một bản hôn thú bọc bìa cứng phủ lụa đỏ, nhẹ nhàng đọc: “Chúc mừng hôn lễ hôm nay bắt đầu, lương duyên tốt đẹp được toại nguyện.

Thi vịnh quan thư, nhã ca lân chỉ.

Thụy hiệp ngũ thế kỳ xương, tường khai nhị nam chi hoá...”

Mới đọc được một nửa, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận náo loạn.

Hàng chục chiếc xe quân sự uy nghiêm, trang trọng, đang chia thành hai hàng, để mở đường cho một chiếc xe quân sự cao cấp ở giữa.

Chiếc xe quân sự cao cấp dừng ngay tại cửa lớn của lễ đường, sau đó hai sĩ quan phụ tá bước xuống kính cẩn mở cửa, một dáng người cao to mang sát khí muốn gϊếŧ người, từ trong xe bước ra.

Chớp mắt hắn liền bước xuống xe, những binh lính ở trong những chiếc xe quân sự khác cũng đã bước xuống, bọn họ đồng loạt nắm chặt tay phải thành quyền, đặt trước ngực trái, nghiêm trang hành lễ với hắn.

Tiếng bước chân của đôi giày quân đội được hắn giẫm từng bước tiến vào bên trong, trên mặt của Thi Ngọc vốn dĩ đang nở một nụ cười dịu dàng, thoáng chốc đã tái nhợt.

Lục Cảnh Giai dò hỏi cha mình đang ngồi trên hàng ghế trưởng bối ở phía sau: “Đây là ai, cha?”

Lục Phong Dật cũng có chút kinh ngạc nói: “Người này mới được bổ nhiệm làm tư lệnh quân khu ở Nghiệp Bắc gần đây, vì để thể hiện sự kính trọng, nên chúng ta đã gửi thiệp mời đến quan chức cấp cao và người cao quý, nhưng không ngờ hắn lại thực sự nể mặt mà đến.”

Thi Nhân Lễ cũng rất kích động nói: “Vậy chúng ta nhanh đi chào hỏi đàng hoàng một tiếng đi.”

Vẻ mặt của Lục Cảnh Giai lại có chút không vui, dù chức vụ của hắn có cao đi chăng nữa, thì việc cắt ngang hôn lễ của người khác cũng quả thực có chút không thích hợp.

“Nhưng hôn lễ của chúng ta tiến hành được một nửa rồi, mà anh ta bây giờ mới đến đây...”

“Ôi chao! Đây là cơ hội hiếm có, chờ một chút cũng không sao, đừng vì thất lễ mà đắc tội với bọn họ, không tốt đâu.”

Lục Phong Dật định kéo anh cùng Thi Nhân Lễ đi qua chào hỏi, đột nhiên Lục Cảnh Giai quay đầu nhìn Thi Ngọc nãy giờ vẫn im lặng nói: “Ngọc Nhi?”

“Hả?” Thi Ngọc dường như đột nhiên bị bừng tỉnh.

“Em chờ anh ở đây một lát, được không?” Lục Cảnh Giai đưa hôn thú cho cô, bất đắc dĩ nói: “Cầm lấy cái này trước cho anh.”

“Ừm, được, anh đi đi, em đi vệ sinh một chuyến.” Cô miễn cưỡng nở một nụ cười trừ.