Mạnh Mẽ Cưỡng Chế

Chương 8: “Em nói, đại hôn hôm nay, cô dâu bị người ta phát hiện đang quan hệ bất chính với người đàn ông khác trong nhà vệ sinh, tin tức nóng bỏng này có đủ bùng hay chưa?”

Thi Ngọc trốn trong nhà vệ sinh, đờ đẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt của bản thân trong gương, trên tay còn đang cầm tờ hôn thú, không kiềm chế được mà run lên bần bật.

Đây là nỗi sợ hãi theo bản năng.

Cô nhìn tờ hôn thú trong tay, phía trên là đôi uyên ương đỏ đẹp đẽ đang quàng qua cổ nhau, nhìn rất hài hoà mỹ mãn, toàn bộ đều là màu đỏ phản chiếu đến đau mắt.

“Chúc mừng hôn lễ hôm nay bắt đầu, lương duyên tốt đẹp được toại nguyện.

Thi vịnh quan thư, nhã ca lân chỉ.

Thụy hiệp ngũ thế kỳ xương, tường khai nhị nam chi hoá.

Đồng tâm nhất trí, thành vợ thành chồng.

Tôn trọng lẫn nhau, hai thể xác vĩnh viễn hài hoà.

Chân thành tương trợ, thề rằng sẽ kết thành một đôi uyên ương.”

Cô nhỏ giọng đọc hết những lời trên giấy, cuối cùng kiềm chế không được, cô đã úp tờ hôn thú lên mặt, khóc nức nở như thể một con thú bị thương, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện.

Vốn dĩ chuyện kia cô đã chọn cách trốn tránh để quên đi, nhưng cứ như vậy, vì sự xuất hiện của người đó, tất cả lại lần nữa mạnh mẽ hiện về trong tâm trí cô.

Cô phải làm gì? Cô phải làm gì đây?

Sẽ không sao, nhất định sẽ không sao đâu! Dù sao cũng đã ba năm rồi, chắc chắn hắn không phải đến gây phiền phức cho cô.

Nhất định sẽ không sao!

Thi Ngọc tự cổ vũ chính mình, rồi sắp xếp lại tâm tư ổn thoả.

Cô xách váy cưới đang mặc, định vặn khóa cửa bước ra ngoài, dù sao trốn trong nhà vệ sinh mãi, cũng không phải là cách hay.

Nhưng, vừa mở cửa, cô đã bị một lực rất mạnh đẩy ngược vào.

Cô loạng choạng hai bước, rồi nhìn kỹ hơn, ngay lập tức cực kỳ hoảng sợ.

“Anh, anh đến làm gì?” Cô vô thức lùi về sau hai bước.

Sau ba năm gặp lại hắn, hắn vẫn mặc bộ quân phục lạnh lùng như vậy, nhưng huy hiệu trên mũ và quân hàm trên vai đã được đổi thành hoa văn hai cánh chim tượng trưng cho đại tư lệnh.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt trầm lặng, toàn thân trên dưới bao phủ khí chất trang nghiêm.

Hắn từng bước từng bước tiến đến gần cô, tiếng giày quân đội giẫm trên sàn, dường như đang đâm vào tim cô hết lần này đến lần khác.

“Làm gì?” Hắn ép cô đến mép bồn rửa tay, khiến cô không có cách nào để rút lui, “Đến xem xem người phụ nữ đã từng bị tôi chơi qua, định dùng khuôn mặt thuần khiết như không có chuyện gì xảy ra này, làm sao có thể kết hôn được với người khác.”

Nghe những lời nói thô tục không thể chấp nhận được của hắn, Thi Ngọc đột nhiên có hơi phẫn nộ, vẻ mặt xấu hổ nói, “Anh!”

Bỗng dưng hắn đưa tay ra, dùng eo bàn tay véo lấy má cô, bàn tay quanh năm cầm súng có hơi chai sần, cọ nhẹ cũng làm cho đôi má mềm mại của cô lập tức đỏ bừng.

“Tôi làm sao? Mắt đỏ như vậy, là vừa rồi trốn ở đây khóc à? Sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ giấc mộng đẹp của em đúng không?” Hắn nhìn đôi má bị véo đến ửng đỏ của cô, bụng ngón tay thô ráp xoa lên xoa xuống, cười mỉa mai.

“Làn da này vẫn mềm mại như vậy nhỉ, chỉ là không biết so với năm mười bảy tuổi thì như thế nào?”

Sắc mặt Thi Ngọc đã trắng bệnh, cô run rẩy nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Ánh mắt Quý Tranh lạnh lẽo, bàn tay lớn thô ráp vén váy cưới của cô lên, vuốt dọc theo đùi cô, đôi môi mỏng mở ra khép lại, thốt ra những lời khiến sắc mặt cô nhất thời tái mét.

“Em nói xem, đại hôn hôm nay, cô dâu bị người ta phát hiện đang quan hệ bất chính với người đàn ông khác trong nhà vệ sinh, tin tức nóng bỏng này có đủ bùng nổ hay chưa?”