“Cái gì? Kết hôn? Tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?” Thi Ngọc có chút kinh ngạc.
Thi Nhân Lễ nói: “Hôm nay đã 20 rồi, còn không lấy chồng, con sẽ trở thành bà cô mất. Không phải con vẫn luôn muốn gả cho Lục ca ca của con sao? 18 tháng sau là ngày đẹp nhất, đến lúc đó, hôn sự của hai đứa đã sắp xếp xong rồi.”
“Nhưng...” Khoé miệng của Thi Ngọc hiện lên một nụ cười khổ, “Cha, con không thể gả cho anh ấy.”
“Tại sao? Con thích người khác rồi à?”
“Không phải, tạm thời con chưa muốn lấy chồng vào lúc này.”
“Xằng bậy! Chờ thêm mấy năm xem, còn có ai muốn con nữa không? Dạo gần đây, Lục gia đang rất được chú ý, nhanh chóng tổ chức xong hôn sự của hai đứa, hai nhà chúng ta có thể hợp lực mà không cần lo lắng cho sau này.”
“Cha! Người không hiểu đạo lý cây lớn hút gió sao?”
“Đến lượt con giáo huấn ta!” Thi Nhân Lễ bắt đầu hất râu, trừng mắt.
Quan sát thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, mẹ của Thi Ngọc, Châu Di Thu vội vàng mở miệng: “Đừng vội, từ từ nói.” Bà vỗ nhẹ lên tay Thi Ngọc nói: “Nói cho mẹ biết, tại sao con không muốn lấy chồng?”
“Mẹ, con…” Cô không biết nói như thế nào, cô thực sự chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, cô có nỗi khổ nhưng không thể nói ra được.
“Dù sao con cũng không gả!” Thi Ngọc nói xong, liền chạy ra bên ngoài, nhanh như một cơn gió.
Vừa chạy vừa nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân, nhất thời cô nhịn không được mà đã oà khóc, không phải cô không muốn gả cho Lục ca ca của cô, nhưng làm sao cô có thể gả cho anh khi bản thân sớm đã không còn trong sạch?
Trong lúc lau nước mắt, Thi Ngọc đã không cẩn thận đυ.ng trúng ngực của một người, doạ cô giật mình một phen, mà phải lùi về sau một bước, nhưng lại bị người đó ôm lấy, khiến cô vội vàng ngẩng đầu.
“Ngọc Nhi, tại sao không đồng ý gả cho anh?” Thần sắc của Lục Cảnh Giai có hơi đau lòng.
“Lục ca ca, em...” Cô biết nói thế nào đây, cô cũng không muốn làm tổn thương anh, “Em có nỗi khổ tâm.”
“Nỗi khổ tâm gì?”
“Em không thể nói.” Cô lắc đầu trong nỗi thống khổ, nói: “Lục ca ca, anh đừng ép em.”
Lục Cảnh Giai thở dài một hơi, anh ấn đầu cô dựa vào trước ngực của chính mình nói: “Ngọc Nhi, anh không quan tâm em đang giấu giếm điều gì khó nói, chỉ cần không phải nguyên nhân em ghét anh, nên mới không muốn gả cho anh, thì mọi thứ anh đều có thể lượng thứ cho em. Anh cũng sẵn lòng chờ đợi em, bất luận em có xảy ra chuyện gì, anh cũng nguyện ý yêu em, cưới em và chăm sóc em.”
Nước mắt vừa mới dừng, Thi Ngọc lập tức òa lên, cô ôm lấy Lục Cảnh Giai khóc đến không thể tự kiềm chế được: “Lục ca ca, làm sao em có thể ghét anh chứ? Anh không biết em muốn gả cho anh đến nhường nào đâu, từ nhỏ đến giờ, em vẫn chưa từng thay đổi.”
“Vậy tháng sau chúng ta kết hôn nhé? Anh có chút nóng lòng không thể chờ được.” Lục Cảnh Giai nắm lấy tay cô, đặt ở trước ngực mình, “Mỗi lần nghĩ đến việc có thể kết hôn với em, trái tim anh đều bắt đầu nóng lên.”
“Nhưng...” Thi Ngọc ngập ngừng, “Em...”
“Không có nhưng.” Lục Cảnh Giai ôm lấy mặt cô, nhìn cô nghiêm túc, “Ngọc Nhi, em tin anh không?”
Thi Ngọc gật gật đầu.
“Vậy thì giao hết cho anh, anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng, để em trở thành một cô dâu hạnh phúc nhất.”
Thi Ngọc cảm thấy dường như bản thân đang bị mê hoặc, cô muốn gạt bỏ toàn bộ những ý nghĩ mờ ám, không nghĩ đến những hậu quả khác, chỉ một lòng muốn gả cho anh.
Cô nghe thấy từ “được” do chính mình thốt ra, cùng với nụ cười toả sáng lộ rõ trên khuôn mặt của Lục Cảnh Giai vì câu trả lời của bản thân.
Quả thực nó gần như làm mắt cô chói sáng đến đau nhức.
Công tác chuẩn bị cho hôn lễ rất rườm rà, hơn nữa thời gian còn gấp rút, mà hai nhà Thi – Lục lại tiêu tiền như nước. Tất cả cũng chỉ vì một câu nói của Lục Cảnh Giai: “Con muốn dành những gì tốt nhất cho em ấy.”
Hôn lễ này nhất định sẽ gây chấn động toàn thành phố.
Thi Ngọc với tư cách là cô dâu sắp cưới, trong lòng cô thực sự có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn. Cô ngắm nhìn bản thân trong gương đang mặc bộ váy cưới trắng tinh, mà vừa vui mừng vừa hoảng sợ, cảm giác cứ như thể đang nằm mơ.
Cũng vì bộ váy cưới của cô mà Lục Cảnh Giai đã bỏ ra rất nhiều tiền, còn đặc biệt ngồi thuyền để đi nước ngoài, mời một thợ may nổi tiếng về, tự tay may váy cưới cho cô mất tận nửa tháng.
Chất liệu tơ lụa cao cấp có lớp ren tinh xảo quấn quanh, cổ cao một nửa càng làm tôn lên chiếc cổ thon dài quý phái, và ưu nhã, chiếc khăn voan trùm đầu rất lớn che đi khuôn mặt của cô, mặc dù mờ nhạt không rõ nhưng ngược lại, còn làm tăng thêm cảm giác bí ẩn.
Môi đỏ da trắng, quả nhiên xứng đáng làm vưu vật nhân gian.