“A--” Thi Ngọc tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Cô ngồi dậy, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lại một lần nữa cô mơ thấy người đàn ông đáng sợ của ba năm trước.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên bị cưỡиɠ ɧϊếp, cũng không làm cô cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng lần thứ hai, sau khi bị đổ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào miệng, hành vi của bản thân mới làm cô thực sự sống không bằng chết.
Lúc ấy làm sao cô có thể làm ra những loại chuyện dâʍ ɭσạи như vậy, khi bản thân đang không chút tỉnh táo, dang rộng hai chân, ngay trước mặt của một người đàn ông xa lạ, còn cầu xin hắn ta...
Sau khi thuốc hết tác dụng, những điều mơ hồ, lẫn lộn, đều hiện hết về trong tâm trí cô một cách rõ ràng, như thể những ký ức kia đã quay trở lại.
Thi Ngọc nắm chặt tóc, đấm vào đầu mình hai cái.
Cô không thể nhớ mãi đến chuyện đó, nhưng tại vì cứ nhớ mãi, mà cô hận không thể đập đầu chết đi cho xong.
Thế nhưng, điều duy nhất khiến cô hài lòng là, sau khi cô bị lăng nhục bằng mọi cách, chỉ sau vài ngày, toàn bộ người nhà của cô đều được thả ra.
Cô cũng đã từng nói bóng nói gió để thăm dò người nhà xem, bọn họ có biết ai tên là Quý Tranh hay không? Nhưng không có người nào có ấn tượng về cái tên này.
Mặc dù quá trình này rất nhục nhã, nhưng vì sự trong sạch của bản thân, mà cô đã cứu sống cả gia đình, cũng có thể nói rằng, cô đã được lợi từ chuyện này. Nghĩ tới đây, khóe miệng Thi Ngọc lại cong lên một nụ cười giễu cợt.
Sau khi rời giường, tắm rửa sạch sẽ, cô liền đi đến nhà chòi để sắp xếp lại tâm tư của chính mình.
“Ngọc Nhi.” Một giọng nam nhẹ nhàng êm ái truyền đến tai cô, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình không biết từ khi nào, mà hai mắt sáng lên.
“Lục ca ca, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh đến đây?”
Lục Cảnh Giai xoa xoa mái tóc của cô, nói: “Hôm nay, bác trai bảo anh đến, bàn bạc một số chuyện. Còn em, vừa rồi đang nghĩ gì vậy, trông dáng vẻ rất không vui.”
Thi Ngọc hơi xấu hổ nên cúi đầu nói: “Không có gì, chỉ là lúc ngủ trưa gặp ác mộng mà thôi.”
Lục Cảnh Giai đưa hộp bánh ngọt trong tay cho cô, nói: “Bánh phù dung của Ngô Ký, hôm nay tiện đường đi ngang qua, anh liền mang đến cho em một ít.”
Thi Ngọc vừa nhìn, hai mắt liền sáng bừng, vui vẻ nói: “Lục ca ca, anh thật tốt.”
Sau đó, cô nóng lòng mở hộp bánh ra, nhìn thấy bên trong có những chiếc bánh màu hồng được sắp xếp ngay ngắn, cô lấy ra một cái, rồi cắn một miếng nhỏ, đôi mắt ngay lập tức vui vẻ đến mức híp lại.
“Ưʍ... ngon quá ạ!”
Lục Cảnh Giai nhìn thấy bộ dạng mèo nhỏ tham lam của cô, mà vừa cười vừa gõ nhẹ lên chóp mũi của cô nói: “Ngon cũng nên ăn ít thôi, loại bánh này không dễ tiêu, ăn nhiều lại đau bụng, tháo dạ, cẩn thận sau này ba em lại không cho ăn nữa đâu.”
“Ồ, em biết rồi, biết rồi, em có chừng mực mà.”
“Vậy anh đi tìm bác trai bàn bạc chuyện trước đây.” Lục Cảnh Giai đưa tay phủi sạch vụn bánh trên khoé miệng cô vô cùng tự nhiên.
“Ừm ừm, anh đi đi.” Thi Ngọc có chút ngây ngô khi nhìn bóng lưng đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc của anh, trong lòng cô dấy lên một cảm giác cay đắng, loại đắng đó, cho dù bánh có ngọt đến đâu, trong miệng cũng không thể kìm nén được.
“Lục ca ca...” Cô tự mình lẩm bẩm, sau lại thở dài một hơi.
Cô và Lục Cảnh Giai vốn đã có hôn ước, hoàn cảnh gia đình hai bên cũng tương xứng, hơn nữa bọn họ còn là thanh mai trúc mã của nhau, Thi Ngọc cũng thích anh.
Nếu không phải ba năm trước gặp nạn, có lẽ cô đã gả cho anh rồi.
Khi Lục Cảnh Giai đi đến phòng khách, Thi Nhân Lễ đã đợi anh sẵn sàng.
Lục Cảnh Giai cởi mũ xuống, đặt ở trước ngực, hơi hơi khom người, mở miệng chào: “Bác trai.”
“Cháu Lục, không cần khách sáo, ngồi đi.” Sau đó, ông phân phó cho người hầu dâng trà.
Sau khi Lục Cảnh Giai ngồi xuống, anh cầm chén trà lên, dùng nắp hớt bọt, rồi nhấp một ngụm nói: “Trà hôm nay có vẻ khác.”
Thi Nhân Lễ cười nói, “Cho nên hôm nay ta mới tìm con, con cảm thấy trà này thế nào?”
Lục Cảnh Giai cẩn thận ngửi một cái, sau đó nhấp lại một ngụm nhỏ, nói: “Mầm khỏe, lá mập, lông trắng lộ rõ, màu xanh rất tươi, là trà Lư Sơn Vân Vụ thượng đẳng.”
“Ha ha, không giấu giếm con, ta đã mua mười nghìn cân trà, từ một người buôn trà với mức giá này.” Thi Nhân Lễ duỗi năm đầu ngón tay cười cười, rồi vuốt chòm râu vểnh lên.
Ấn đường của Lục Cảnh Giai cau chặt nói: “Dù cho loại trà chất lượng này có bán với giá cao, sợ cũng sẽ có người đổ xô đi mua. Nhưng tại sao người đó lại bán cho bác trai với giá thấp như vậy?”
Thi Nhân Lễ vuốt ve bộ ria mép, thản nhiên nói: “Ếy, trong nhà anh ta gặp khó khăn, anh ta muốn bán hết để thu hồi lại tiền vốn, ta sợ rằng không có người nào có thể mua được mười nghìn cân trà này, thế nên ta đã dùng toàn bộ tài sản để mua lại, anh ta cũng cực kỳ biết ơn ta.”
Lục Cảnh Giai ngạc nhiên nói: “Người như thế này là mạo hiểm quá, nếu xảy ra chuyện gì, hậu quả sẽ không thể lường được.”
Thi Nhân Lễ xua xua tay nói: “Thương trường như chiến trường, không mạo hiểm thì làm sao có thể thu được lợi nhuận cao, hơn nữa, rõ ràng đây là một cuộc mua bán có lợi nhuận cực lớn.”
“Nếu lô hàng này được giữ lại trong một khoảng thời gian, một khi thị trường khan hiếm trà, ta sẽ tung ra thị trường bán, đến lúc đấy ta sẽ trở thành người giàu nhất ở Nghiệp Bắc.” Ông ấy vỗ tay vui mừng nói: “Xem ra Thi mỗ ta đại nạn không chết, đó quả thật là một điều phước lành.”
“Nhưng...” Anh đang định nói gì đó, nhưng lại bị Thi Nhân Lễ cắt ngang, “Không có nhưng nhị gì hết, cháu Lục, con quá cẩn trọng rồi, đây là ưu điểm cũng như nhược điểm.”
Xem ra tình huống này, bản thân anh nói gì ông cũng sẽ không nghe, thế là Lục Cảnh Giai liền đổi chủ đề, “Nói đến đây, thì ba năm trước khi con không có ở Nghiệp Bắc, người bị giam cầm, vậy sau đó làm sao người có thể thoát thân được?”
“Ta cũng không rõ, ta chỉ biết bản thân đã xong đời rồi, đột nhiên lại được thả ra, ta có hỏi những sĩ quan đã giam giữ chúng ta, nhưng bọn họ chỉ nói rằng có quý nhân giúp đỡ và không muốn nói thêm nữa.”
“Quý nhân? Trong lòng người không có manh mối sao?”
“Aiyo, đừng nhắc đến.” Thi Nhân Lễ uống một ngụm trà, rồi nặng nề đặt chén trà xuống, “Lúc mới vào, ta đã tốn rất nhiều tiền để cầu xin một số người bạn cũ, nhưng mỗi người đều tránh mặt ta còn không kịp.”
“Trước khi trở nên giàu có, ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn, nên kẻ thù cũng không ít, còn quý nhân? Ta thực sự không có manh mối gì hết, những người ta qua lại đều là doanh nhân.”
Lục Cảnh Giai trầm ngâm nhìn, rồi gật đầu nói: “Cháu luôn cảm thấy từ sau chuyện đó, Tiểu Ngọc đã thay đổi rất nhiều, tính tình cũng kiềm nén không ít.”
Thi Nhân Lễ thở dài, “Đúng vậy, trước đây con bé được ta nuông chiều từ nhỏ cho đến lớn, chịu hành hạ về thể xác như thế này, nên con bé đã thực sự sợ hãi.”
“Nhưng đã ba năm rồi, con cảm thấy em ấy vẫn chưa đi ra ngoài.” Lục Cảnh Giai cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, anh áy náy nói: “Cũng tại con, khi người đang gặp chuyện lớn, con đã không giúp đỡ được.”
“Aiyo, lúc đấy con không ở Nghiệp Bắc, không cần tự trách bản thân.” Thi Nhân Lễ hắng giọng nói: “Hôm nay kêu con qua đây, ta còn có một việc nữa.”
“Người nói đi ạ!”
“Chính là chuyện kết hôn của hai đứa, Ngọc Nhi năm nay đã 20 tuổi rồi, cũng nên bàn đến chuyện kết hôn thôi. Hai đứa từ nhỏ đã ở bên nhau, ta cũng đã nhìn con lớn lên, giao phó nó cho con, ta mới yên tâm.”
Lục Cảnh Giai nghe vậy, liền mỉm cười dịu dàng nói: “Con đương nhiên không có vấn đề, con chỉ sợ ở chỗ của Tiểu Ngọc...”
“Con bé đó à, từ nhỏ đã đòi phải gả cho con rồi, khi về ta sẽ nói lại với con bé, chọn một ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn lễ của hai đứa thật hoành tráng.”
“Bác trai người yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ em ấy.”
Thi Nhân Lễ vốn muốn giữ anh lại để ăn tối, nhưng anh còn có việc bận phải làm, thế nên ông chỉ đành phải thôi.
Khi Lục Cảnh Giai bước ra khỏi hành lang, anh nhìn thấy Thi Ngọc lại đang ngẩn người nằm bò trên cửa sổ, đôi mắt thông minh, dịu dáng ngày xưa đang vô hồn nhìn chiếc chuông gió treo trên khung cửa.
Anh nhìn cô từ xa một lúc lâu, sau lại xoay người rời khỏi Thi gia.
Có lẽ, anh muốn điều tra một chút về chuyện đã xảy ra năm đó.