Mạnh Mẽ Cưỡng Chế

Chương 2: Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи bằng ngón tay

Người đàn ông này, rõ ràng chỉ muốn làm nhục cô.

Thi Ngọc hoảng sợ cố gắng lùi về sau, hai cẳng chân gầy guộc ra sức vùng vẫy, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng tóm lấy mắt cá chân cô, kéo trở lại, thoáng chốc cô đã vùng vẫy trong vô vọng.

Quý Tranh gắt gao ấn cô xuống, hắn dùng đầu gối đè lên hai chân cô, khiến cô không còn cách nào khép lại.

Vừa rồi khi cô thay đồ, tắm rửa, người hầu bọn họ đã mang đến cho cô một chiếc váy lụa trắng và một bộ đồ lót cotton, nhưng bộ đồ lót làm bằng vải bông mềm mại, căn bản không thể chống lại được sự tấn công của người đàn ông.

Chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng chớp mắt đã biến thành từng mảnh vải vụn trong tay người đàn ông, hoa huyệt ở chân tâm lập tức bại lộ ngoài không khí.

Cô lo lắng, cả người bất giác khẽ run.

Người đàn ông dùng ngón tay mò mẫm một lúc, đến khi tìm được nơi đó, hắn đã tàn nhẫn chọc thẳng vào bên trong.

“A---” Thi Ngọc bởi vì quá đau, nên hai đầu lông mày thanh tú nhíu chặt, “Đừng...”

Hắn rút ngón tay ra, nhìn thấy vệt máu dính trên găng tay màu trắng, lúc này vẻ mặt hắn mới dịu xuống, sau đó hắn tiếp tục tháo găng tay và cẩn thận lau tay sạch sẽ.

Đôi găng tay dính bẩn bị ném nhăn nhúm trên mặt đất, trông vừa thảm thương vừa nhếch nhác.

Người đàn ông tháo thắt lưng quân đội, cởϊ qυầи xuống một chút.

Dươиɠ ѵậŧ khổng lồ trực tiếp nhảy ra ngoài, đánh lên chân cô và phát ra một tiếng “bộp”.

Thi Ngọc tròn mắt, nhìn nửa thân dưới khϊếp sợ của người đàn ông, mà chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.

Cô nhịn lại cơn đau vừa nãy, khi bị ngón tay xâm phạm, để vùng vẫy tay chân, nhưng cô lại mảnh khảnh đến mức chỉ giống như một chú chim non, đang rơi vào miệng cọp, dù cho cô có cố gắng hết sức vỗ cánh, thì cũng uổng công vô ích.

Quý Tranh nhìn bộ dạng sắp chết của cô, liền cong khoé miệng mỉa mai, hắn nắm lấy hai chân Thi Ngọc, gập thành hình chữ M ép lên ngực cô.

Thi Ngọc dùng sức đẩy ngực hắn, nhưng cô biết bản thân không còn chỗ xoay chuyển, nên tủi nhục rơi nước mắt.

Đôi mắt to tròn, sáng ngời của cô, lúc này đã đỏ hoe, trông cô hết sức đáng thương khi kết hợp với đôi má trắng nõn và đẹp đẽ.

Nhưng Quý Tranh lại không hề thương xót, hắn một tay nắm lấy phần thân dưới của bản thân, cọ xát cửa huyệt của cô lên xuống hai lần.

Hạ thể của Thi Ngọc không tự chủ được mà co rút, cô muốn kháng cự dị vật dữ tợn kia, nhưng ngược lại còn hút qυყ đầυ của hắn vào một ít.

Người đàn ông vui sướиɠ rêи ɾỉ một tiếng, sau lại lạnh lùng nói: “Cũng thật dâʍ đãиɠ.”

Thi Ngọc liều mình lắc đầu, phản bác hắn, ”Tôi không có, tôi thực sự không có.”

Người đàn ông không thèm nghe những lời giải thích của cô, hắn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô lớn, đẩy vào từng chút một.

Đường âʍ đa͙σ bị ép mở ra không có một chút sự bôi trơn, kỳ thực, còn đau hơn gấp trăm lần so với ngón tay vừa rồi.

Thi Ngọc cứ giống như một con chim nhỏ bị một lưỡi dao sắc bén, đóng đinh trên ghế sofa, vùng vẫy nhưng lại vô ích.

“Đau... thật sự đau quá... huhu... xin anh thả tôi đi đi...” Cơ thể cô run lên dữ dội, nhưng người đàn ông lại càng hưng phấn hơn.

“Cô nói, nếu bố cô nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của viên minh châu quý báu nhà mình trước khi chết, thì không biết biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta sẽ tuyệt vời đến mức nào đây.” Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lộ ra vẻ ý vị sâu xa, nói: “Thật sự háo hức mà.”

“Anh... rốt cuộc... a... là ai?” Cô ngẩng đầu, khốn khổ hỏi.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên cười khinh thường một tiếng, “Thi đại tiểu thư chắc chắn sẽ không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ cô, thế là đủ.”

Hắn vừa nói, vừa đẩy mạnh vào, qυყ đầυ khổng lồ chọc thủng từng lớp nếp gấp, cắm sâu vào cơ thể cô.

“A a--” Hắn quả thực quá thô bạo, “Xin anh... nhẹ một chút.”

Cô vừa trải qua chuyện nhân gian, làm sao có thể chịu đựng được hành vi đối xử thô lỗ như thế này? Nên cô mới mở miệng cầu xin hắn.

Nhưng hắn lại thì thầm vào tai cô, như thể không để cho cô nghe thấy: “Nào, gọi tên tôi đi.”

Ý thức của cô mơ hồ, lẩm bẩm gọi: “Quý, Quý Tranh.”

“Cô phải nhớ thật kỹ cái tên này cho tôi.” Hắn cụp mắt nhìn người dưới thân gần như sắp ngất đi, nhếch lên một nụ cười nghiêm nghị, tàn khốc.