Mạnh Mẽ Cưỡng Chế

Chương 1: Nhà giam

Nơi đây hôi thối, bẩn thỉu, động vật chân khớp bò qua bò lại, và chuột chạy khắp nơi.

Cô đếm những đường thẳng được khắc trên tường, cô đã bị nhốt trong nhà giam này một tháng rồi, tóc tai rối cục, làn da phủ đầy bụi, quần áo trên người đã bị đánh rách thành từng mảnh trong ba lần thẩm vấn, nó gần như không thể che kín được toàn bộ cơ thể đầy vết roi của cô.

Trông vừa khốn khổ vừa đáng thương.

Vừa mới bắt đầu bước vào cô đã tức giận, đến không cam tâm, đến bất lực, sau cùng trong lòng chỉ còn sót lại sự nguội lạnh như tro tàn.

Cha ruột cô, đã bị kết án và không còn cách nào để cứu vãn.

Cả gia đình bọn họ già trẻ lớn bé đều bị bắt vì xem như tội phản bội.

Làm sao có thể?

Cha ruột cô chỉ là một thương gia giàu có, chưa bao giờ tham gia vào cuộc chiến giữa các thế lực, làm sao có thể có liên quan gì đến những người đó.

Rốt cuộc, bọn họ đã đắc tội với người nào, mà đến mức phải gϊếŧ hại cả nhà cô như thế này?

Trưa ngày mai, ông ấy sẽ bị đưa đi hành quyết, nỗi sợ hãi bất an đã trải qua trong nhiều ngày, cuối cùng cũng được chấm dứt.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt, vùi đầu vào đầu gối, để nước mắt lăn dài trên má, rửa trôi những vệt màu da trắng mịn dưới hai gò má.

Những tiếng bước chân vững vàng và nhịp nhàng truyền đến, nhanh chóng đứng trước phòng giam của cô.

Cô phớt lờ, giờ đây cô chỉ là một người sắp chết, hoàn toàn không còn hứng thú với bất cứ điều gì.

“Thi Ngọc.” Một thanh âm lạnh lẽo lọt vào tai cô, cô ngẩng đầu lên.

Đầu tiên cô nhìn thấy một đôi bốt quân đội sáng bóng, sau đó là một chiếc quần quân đội thẳng tắp, chỉnh tề, cả bộ đồng phục không thấy một nếp nhăn, phía trên vành mũ lớn có biểu tượng hình ô sao xà phun ra xà tín, đang quấn quanh chiếc huy hiệu hình cây rìu, nhưng vành mũ đã bị đè xuống thấp nhất có thể, che khuất đi đôi mắt của hắn, chỉ để lộ ra đường sống mũi thẳng và xương quai hàm lạnh lùng.

Cả người cứ giống như một khẩu súng không có sức sống, lạnh lẽo không có một chút nhân tính.

Cô không hề quen biết người này.

“Cô muốn ra ngoài không?” Đôi môi mỏng mở ra khép vào, nhưng lại thốt lên những lời nói tràn đầy hy vọng.

Cô kích động đứng dậy, xiềng xích dưới chân tự nhiên phát ra âm thanh va chạm giòn giã.

Cô nắm lấy lan can, mở mắt thật to, rồi nhìn người đàn ông bên ngoài liều mạng gật đầu.

“Anh có thể cứu tôi ra ngoài sao?” Cô gấp gáp hỏi.

Người đàn ông hơi hơi khom lưng, tiến đến gần cô, bàn tay đeo găng trắng của quân đội xuyên qua lan can, vuốt ve má cô.

“Đương nhiên.” Hắn cong khoé môi mỏng, cười khinh thường.

Cô nhạy cảm nhận ra rằng, hắn có ý đồ xấu với cô, nhưng hy vọng muốn sống sót của cô đã vượt qua tất cả mọi thứ.

“Cầu xin anh hãy cứu tôi!”

Hắn dùng ngón giữa khẽ nâng vành mũ lên, để lộ ra đôi mắt không hề có tí gợn sóng như hồ nước chết, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt này...

Giống như một con mồi đang bị một con rắn nhắm trúng, rồi phun ra một luồng khí khẩn trương, lạnh lùng.

Khiến da đầu cô tê dại.

“Tôi có thể cứu cô, nhưng...” Giọng nói của hắn đè thấp xuống, “Cô phải nói cho tôi một lý do có thể thuyết phục tôi.”

Quả nhiên, người đến không có ý tốt.

Nhưng cô không muốn từ bỏ cơ hội duy nhất này, nếu hôm nay cô không ra ngoài, vậy ngày mai cô sẽ bị trùm đầu và bị đánh đến tàn phế mất.

“Anh đã tới đây rồi, chắc chắn đã phải chuẩn bị sẵn sàng để cứu tôi, anh có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu của anh, tôi nhất định sẽ làm hết khả năng của mình.”

Nghe như vậy, hắn híp mắt nhìn cô, “Cái gì cũng có thể sao?”

“Ừm.”

Nghe được câu trả lời vừa ý này, hắn liền đứng thẳng người, sau lại đè vành mũ xuống, dùng tay ra hiệu, hai sĩ quan phụ tá ở phía sau hắn lập tức móc chìa khóa, mở cửa đưa cô ra ngoài.

“Mang đi.” Hắn ra lệnh ngắn gọn.

Sau khi đi qua hành lang dài dằng dặc, trước tiên cô được đưa đến một căn phòng, tiếp theo cô bị một vài người phụ nữ ấn vào thùng gỗ, tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài tận ba lần, sau đó cô lại được đưa đến phòng khách của một ngôi nhà vườn.

Người đàn ông cứu cô đã cởi chiếc áo khoác chế phục, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay được ủi phẳng phiu; hắn ngồi dựa trên ghế sofa, ngẩng đầu, bắt chéo hai chân, vắt hai cánh tay trên mép ghế; khi nhìn thấy cô bước vào, hắn liền dùng tay ra hiệu cho cô đi qua.

Cô ngoan ngoãn bước đến, muốn hỏi hắn xem, liệu có thể cứu được cha mẹ của cô hay không? Nhưng vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, cô lại bị một lực đẩy mạnh, ngã nhoài xuống ghế sofa.

“Anh muốn làm gì?” Cô kinh hãi kêu lên.

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ Thi đại tiểu thư còn chưa hiểu rõ ràng tình hình sao?”

“Anh mau thả tôi ra!”

“Được thôi.” Vậy mà hắn lại đồng ý rất nhanh gọn, ngay lập tức đứng dậy và ngồi xuống.

Cô vội vàng chống tay ngồi dậy, và ngồi cách xa hắn một khoảng.

“Quý Tranh tôi trước nay không thích ép buộc người khác, có lẽ cô muốn ở trong nhà giam vừa bẩn thỉu vừa hôi hám đó? Bây giờ đưa cô trở về, chắc còn kịp để hành quyết vào ngày mai.” Hắn liếc xéo nhìn cô, “Tôi cho cô thời gian ba giây để suy nghĩ, hoặc là tự mình cởi, hoặc là cút.”

Cô nắm chặt lấy vạt áo trong tay, trong đầu có hơi hỗn loạn, nhưng hắn lại bắt đầu đếm thời gian.

“3”

“2”

“1”

“Người đâu.” Hắn hời hợt mở miệng gọi người.

Trong lòng cô hoảng hốt, “Chờ đã.”

Hắn nhìn cô.

“Cầu xin anh, có thể cứu sống cha mẹ tôi không?”

Nghe vậy hắn cười khẩy một tiếng.

“Thi đại tiểu thư cho rằng, thân thể của mình có giá trị bao nhiêu? Đáng giá đổi ba mạng sống hay không?”

Sắc mặt cô tái xanh khi nghe hắn nói như thế.

“Dĩ nhiên, nếu như cô hầu hạ tôi thoải mái, nói không chừng trong lúc cao hứng, tôi có thể bỏ lỡ hai mạng người.” Hắn hứng thú nói.

Vừa nghe câu này, hai mắt cô sáng lên, sau lại cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô gom lại những cảm xúc tốt nhất, rồi nở một nụ cười dịu dàng.

Cô di chuyển đến bên cạnh, rồi ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay ngó sen yếu ớt, gầy gò bám lên cổ hắn

“Đêm xuân quá ngắn ngủi, không bằng chúng ta…” Cô thổi vào tai hắn một hơi.

Ai ngờ, hành động này của cô không làm hắn hài lòng, ngược lại còn khơi dậy sự tức giận của hắn.

Hắn kéo cánh tay của cô xuống, trói quặt chúng ra sau lưng cô.

“Ai dạy cô những điều này?” Giọng nói trầm thấp mang sự bất mãn.

Trên mặt cô có chút bối rối, rõ ràng cô đã kìm nén sự xấu hổ để làm ra động tác này, cuối cùng lại bị hắn quở mắng, cô thực sự không hiểu nổi tính tình thất thường của người đàn ông này, cô không thể nói cho hắn biết vì nguyên nhân hiếu kỳ, nên bản thân cô đã từng bí mật xem qua những tập tranh ảnh hương diễm.

“Có vẻ như tôi cần phải kiểm tra xem, rốt cuộc, cô có còn trong trắng nữa hay không.”

Hắn xé toạc bộ quần áo cuối cùng trên người cô, rồi đẩy cô xuống ghế sofa.

“Anh muốn làm gì? Tôi còn, tôi còn mà!” Cô hoảng sợ mở miệng nói.

“Tốt nhất cô nên nói sự thật.”

Hai tay hắn giữ chặt đầu gối cô, sau đó mạnh mẽ tách rộng hai bắp đùi cô.