Động tác của người đàn ông vừa nhanh vừa vội, cứ hệt như một cơn mưa bão dữ dội, xương hông hắn đập vào xương mu cô hết lần này đến lần khác, đưa đẩy cơ thể cô như một chiếc thuyền trôi dập dìu trên biển.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng khi người đàn ông đẩy mạnh hai lần, côn ŧᏂịŧ vùi trong cơ thể cô liền bắt đầu run lên và giật mạnh, hắn rút ra, rồi ấn qυყ đầυ vào mặt cô.
Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đặc sệt bắn ra, Thi Ngọc vô thức muốn trốn tránh, nhưng cô đã bị bàn tay còn lại của người đàn ông nắm lấy cằm, khổ nỗi cô không thể cử động được.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ có mùi tanh nồng phun khắp đầu và mặt cô, đã vậy còn rất ấm nóng.
Ánh mắt cô đờ đẫn, đôi môi mấp máy hai lần, “Được chưa? Ngài hài lòng chưa?”
Cô cho rằng cuối cùng bản thân cũng được giải thoát.
Người đàn ông lau sạch côn ŧᏂịŧ của chính mình, rồi kéo quần lên. Những ngón tay thon dài móc chiếc thắt lưng màu đen quanh eo nhanh thoăn thoắt.
Trong chớp mắt, hắn đã trở về với dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, trong khi cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên ghế sô pha, đồng thời trên mặt và mái tóc đều là những vệt trắng đυ.c, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Hắn đứng dậy, thuận tay lấy ra một bao thuốc lá trong túi quân phục, khớp xương ngón tay rõ ràng kẹp lấy một điếu thuốc, rút ra, rồi châm lửa.
Hắn thở ra một ngụm khói thuốc trắng xám, khói trắng nhanh chóng mờ mịt, làm khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ.
Thi Ngọc đang muốn ngồi dậy, nhưng người đàn ông lại nhìn cô dò xét từ trên cao xuống, làm cho cô không dám cử động, cô sợ lại chọc giận hắn, và khiến bản thân phải rơi vào những tình huống còn xui xẻo hơn.
“Hài lòng?” Hắn cười giễu cợt một tiếng, “Một người phụ nữ thậm chí còn không biết cách hét lên sung sướиɠ, thì nói gì đến hài lòng?”
“Sao chứ?” Những lời khiếm nhã của hắn khiến cho sắc mặt của Thi Ngọc tức khắc tái nhợt.
“Cô như thế này làm tôi chơi không sướиɠ.” Hắn rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó thổi một làn khói vào giữa hai đùi đang định khép lại của cô.
Thi Ngọc hoảng sợ nhìn hắn nói: “Anh muốn làm gì nữa?”
Quý Tranh cười lạnh, “Không, lần này tôi không làm gì, tôi muốn cô tự mình làm.”
Thi Ngọc không hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng rất nhanh cô đã hiểu rồi.
Từ trong ngăn kéo tủ, Quý Tranh lấy ra một chiếc lọ sứ màu xanh lam, hắn cầm trong tay và đi đến bên cạnh Thi Ngọc.
“Uống nó.”
Trong chiếc lọ sứ là một chút chất lỏng trong suốt, bên trong sộc lên một mùi hương kỳ lạ, Thi Ngọc lắc đầu lui về sau, trực giác của cô mách bảo rằng, đây tuyệt đối không phải là loại chuyện tốt.
Và cũng có thể là thuốc độc.
Thi Ngọc còn chưa muốn chết, thế nên đôi chân trần đã buông xuống, như thể sắp chạy ra ngoài.
Nhưng cô chưa chạy được hai bước, thì đã bị Quý Tranh túm lấy cánh tay, ném trở về ghế sofa.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong tay vào miệng, hắn dùng eo bàn tay bóp chặt hai má cô, ép cô phải mở miệng, tay còn lại của hắn cầm lọ sứ, đổ vào trong miệng cô.
Thi Ngọc ra sức vùng vẫy như cá mắc cạn, nhưng sức lực của người đàn ông này rất đáng sợ, cuối cùng hắn đã đổ vào rất nhiều.
Nước mắt khô vừa nãy của cô lại chảy ra, cô cảm thấy bản thân khó thoát khỏi cái chết, thế là cô bắt đầu mắng chửi hắn: “Anh là đồ khốn nạn! Nói không giữ lời, sớm biết như này, tại sao không trực tiếp gϊếŧ tôi đi...”
Quý Tranh nhướn nhướn mày, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cười nhạo nói: “Yên tâm, không phải thuốc độc.”
Giọng nói của hắn vừa dứt, Thi Ngọc liền cảm thấy bụng dưới của bản thân như đang bốc lửa, tiếp đó, dịch thể nhớp nháp cũng đang từ giữa hai chân chảy ra.
Ngay lập tức cô đã hiểu ra, nhưng loại thuốc này dường như còn khiến cô khó chịu hơn cả thuốc độc, “Anh, anh, anh...”
Nơi sâu nhất trong cơ thể, cô có cảm giác trống rỗng, đầu óc bắt đầu trở nên vẩn đυ.c, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông vừa xuất ra đang phảng phất trong không khí, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác của cô hơn.
Quý Tranh bình tĩnh nhìn cô, tựa hồ như đang chờ đợi một điều gì đó.
Tác dụng của thuốc đến rất nhanh chóng và mạnh mẽ, núʍ ѵú hồng hào của cô dần dần dựng đứng trong không khí.
Hoa huyệt của cô ngứa ngáy dữ dội, như thể có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm bên trong âʍ đa͙σ của cô, hơi thở của cô càng trở nên gấp gáp hơn.
Rất ngứa, rất khó chịu.
Cô siết chặt hai đùi, vô thức xoa xoa, nhưng giống như gãi không đúng chỗ ngứa, ngược lại còn khiến cô khó chịu hơn.
“A…” Đôi môi cô hơi hé mở, hạ thể chảy ra rất nhiều nước, làm ướt đẫm chiếc ghế sofa ở bên dưới.
Quý Tranh ngồi xổm xuống, vạch âm môi của cô ra.
Khoảnh khắc bị hắn chạm vào, toàn thân Thi Ngọc run rẩy kịch liệt, trong miệng cô vô tình phát ra một tiếng rêи ɾỉ dài.
Hắn nhìn huyệt da^ʍ của cô đang cuồn cuộn chảy nước, mà cười khẩy nói: “Bây giờ cũng có chút dáng vẻ rồi.”
Thi Ngọc cắn chặt môi dưới, tác dụng của thuốc bắt đầu làm cô mất đi lý trí, cô gần như sắp sụp đổ rồi.
Quý Tranh đào sâu vào thân dưới ướt đẫm của cô, hai âm môi bé màu hồng hình như đang hô hấp, mở ra hút vào, sau đó cứ chảy ra rất nhiều chất lỏng.
Đôi mắt hắn tối sầm, hận không thể ngay lập tức rút côn ŧᏂịŧ cương cứng, đau nhức của bản thân ra, rồi hung hăng làm cô.
Nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà thuận theo ý muốn của cô.
Thi Ngọc không tự chủ được mà hùa theo ngón tay của hắn, nhưng người đàn ông đã hừ lạnh một tiếng, rồi dứt khoát rút ra.
“Muốn không?” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô.
Cô cố gắng hết sức để duy trì chút lý trí cuối cùng, và bướng bỉnh lắc đầu.
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, rồi từ đai lưng sau eo, hắn rút ra một khẩu súng màu đen hiệu Browning, dí vào đầu cô.
“Bây giờ thế nào?”
Bị súng chĩa vào đầu, cô không dám cử động nữa, người đàn ông ra hiệu xuống phía dưới, “Tự mình chơi với tôi xem.”
“Cái, cái gì?”
“Để tôi nói lại hai lần, tôi trực tiếp bắn chết cô.”