Học viện khoa Ma Thực có một phòng chứa phân bón riêng.
Tuy nhiên, vì kinh phí nhà trường phân bổ cho khoa Ma Thực rất ít, nên mỗi tháng sinh viên chỉ có thể xin được một lượng phân bón nhất định.
Sau khi nhận được phân bón miễn phí từ phòng phân bón, Tiền Thất vác mấy túi phân bón nhỏ, hì hục leo lên ngọn đồi phía sau núi, tìm được mảnh đất của Lý Thục Vân.
Một mảnh đất rộng khoảng ba mét vuông, cây Hỏa Kỳ Liên bị nguyên chủ chặt mất một nửa không biết đã bị Lý Thục Vân dọn sạch từ khi nào, ngay cả cỏ dại cũng không tìm thấy một cọng.
Bên cạnh mảnh đất là một hộp đồ lặt vặt, trang bị đầy đủ các thiết bị kiểm tra liên quan đến trồng trọt, khiến cho một sinh viên nông nghiệp như Tiền Thất vô cùng mừng rỡ.
“Xem ra đàn chị Lý không những chăm chỉ trồng trọt mà gia đình còn rất giàu có đó nha!”
Sau này nhất định phải giữ quan hệ tốt với đàn chị Lý rồi!
Cô thích nhất là người giàu~
Tiền Thất chép miệng, sử dụng thiết bị để kiểm tra độ pH và độ ẩm của đất, sau đó bọc hạt giống Hỏa Kỳ Liên trong tay, thầm niệm trong lòng: Thần Lai Chi Thủ.
Ngay lập tức, một luồng năng lượng kỳ lạ và ấm áp từ từ chảy từ cánh tay vào lòng bàn tay, cuối cùng thấm vào trong hạt giống Hỏa Kỳ Liên, một lúc sau hơi nóng lên, Tiền Thất mơ hồ cảm thấy hạt giống này dường như bừng lên sức sống, nôn nóng muốn nảy mầm và phát triển.
“Vậy là xong rồi sao?”
Tiền Thất cầm chặt hạt giống quan sát một lúc, nghĩ đến sau bảy ngày nữa thứ này sẽ biến thành ma thực đáng sợ, có chút phấn khích, khóe miệng nở nụ cười ba phần.
Hệ thống: [Biểu cảm của cô trông hơi đáng sợ đấy.]
Tiền Thất ho khan hai tiếng: “Tôi chỉ nghĩ đến quả của nó rất đáng giá nên hơi phấn khích mà thôi!”
Sau khi chôn hạt giống xuống đất, Tiền Thất đi đến giếng nước để lấy nước, pha trộn với urê rồi tưới lên, sau đó mở quang não cũ kỹ trên cổ tay mình, ghi lại: [23/04/3023, 06:45. Trời nắng, mảnh đất của Lý Thục Vân, chôn hạt giống Hỏa Kỳ Liên sâu khoảng 3 cm, pH 6.9, độ ẩm 63.77%, tưới 1kg nước trộn 0.1% urê.]
“Ừm, chắc là không có vấn đề gì nữa.”
Tiền Thất phủi đất trên tay, tiếp theo nên trồng ma thực của cô rồi.
Dựa vào ký ức tìm được mảnh đất của mình, Tiền Thất phát hiện mảnh đất của cô nhỏ hơn nhiều so với Lý Thục Vân, cô nhìn quanh các bạn học xung quanh, bọn họ cũng chỉ có một mét vuông đất giống cô.
Một mét vuông, tối đa cũng chỉ có thể trồng được một cây ma thực nhỏ mà thôi…
Tiền Thất tặc lưỡi một tiếng, một mét vuông đất sao có thể đủ để cô phát huy được, ít nhất cũng phải mười mét vuông mới được chứ!
“Hỏi đàn chị Lý xem có thể xin thêm đất được không.” Tiền Thất mở quang não, gửi tin nhắn cho Lý Thục Vân.
Rất nhanh, Lý Thục Vân đã trả lời.
[Không có bằng cấp không đổi tên]: Không thể xin được, nhưng các đàn anh đàn chị năm hai và năm ba có khá nhiều đất trống, em có thể lên diễn đàn trường tìm họ để thuê.
[Tôi là ông nội cậu]: Diễn đàn trường? Làm sao tìm được?
[Không có bằng cấp không đổi tên]: [Đường link diễn đàn trường]
Tiền Thất nhấp vào đường link, phát hiện chức năng của diễn đàn trường này khá giống như cô tưởng tượng, là nơi sinh viên đăng bài viết để trao đổi thảo luận, nhưng so với các học viện khác, diễn đàn của khoa Ma Thực khá vắng vẻ, chỉ có một số đàn anh đàn chị đăng bài cho thuê đất.
Tiền Thất hứng thú lướt xem, nhưng rất nhanh đã tối sầm mặt: “Thuê một mét vuông đất một tuần mà đòi đến tận bảy mươi tệ?”
Mẹ nó chứ giá thị trường này còn đắt hơn cả thuê căn hộ cao cấp ba mươi mét vuông ở trung tâm thành phố!
Nhưng căn hộ cao cấp ở trung tâm thì không thể trồng trọt được, còn đất bình thường thì không có giấy phép trồng trọt, muốn trồng ma thực chỉ có thể trồng ở ngọn núi sau trường học thôi.
Cô muốn tìm một mảnh đất trống vô chủ để chiếm làm của riêng, nhưng đáng tiếc, khu đất phía sau trường chỉ có vậy, để đảm bảo an toàn tối đa cho sinh viên, mỗi mảnh đất đều có khoảng cách an toàn khá lớn, dẫn đến diện tích đất có thể sử dụng bị giảm đáng kể.
Phần đất còn lại đã bị các sinh viên chia nhau hết rồi.
“Không bột đố gột nên hồ.” Cho dù cô có bàn tay vàng đi nữa, không có đất thì làm sao mà phát huy được?
Tiền Thất bực bội gãi đầu, xoay người lại, bỗng phát hiện xung quanh có không ít mảnh đất mọc đầy cỏ dại.
Khoan đã, đây hình như toàn là đất của sinh viên năm nhất đúng không?
Tiền Thất đếm thử, lớp Ma Thực 101 bọn họ tổng cộng có ba mươi chín người, mà trong số ba mươi chín mảnh đất xung quanh, có ít nhất hai mươi mảnh đất đang bỏ trống.
Gương mặt vừa nãy còn thất vọng của Tiền Thất lập tức rạng rỡ lên với vẻ “phấn khích” tiếc nuối: “Ôi trời, mấy sinh viên này sao thế nhỉ, thật quá lãng phí nguồn tài nguyên đất quý giá, tôi cảm thấy tôi phải có nghĩa vụ giáo dục bọn họ cho thật tốt mới được!”
Cô đi dọc theo mấy mảnh đất, ghi lại tên từng sinh viên không gieo trồng ma thực, nghĩ đến những gì sắp xảy ra, không nhịn được cười gian xảo hai tiếng.
Hệ thống: [Cô cười trông rất gian xảo đấy.]
“Cậu nhìn nhầm rồi.” Tiền Thất nghiêm túc nói....