Khi Tiền Thất kẹp sách giáo khoa đi vào lớp học, bên trong đã có khá nhiều sinh viên ngồi, vì số lượng giảng viên khá ít nên thường xuyên có tình trạng hai ba lớp học chung một tiết.
“Ồ, sao hôm nay Tiền Thất lại đi học vậy?”
“Mặt trời chắc mọc ở đằng Tây rồi, không phải sợ nếu thi cuối kỳ không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị thôi học nên mới đến lớp đó chứ?”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để cô ấy nghe thấy.”
Vài sinh viên lớp Ma Thực 101 thì thầm, ngay giây sau, Tiền Thất đã ngồi xuống trước mặt họ.
Sống lưng của mấy người lập tức cứng đờ.
Tiền Thất quan sát bọn họ, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào một người, nắm chặt cổ tay đối phương với vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói: “Bạn học Hàn Thiên, nghe nói gần đây cậu không trồng trọt gì hết à?”
“Gì, gì cơ?” Hàn Thiên đột nhiên bị đối phương nắm chặt cổ tay, sợ run lên.
Cứu mạng! Tại sao Tiền Thất lại nói chuyện với cậu ấy vậy?
Nếu cậu ấy nói sai thì có bị bêu xấu như đàn anh Trần Đồng kia không hả?
“Bài tập trồng trọt của tôi đã nộp rồi, học kỳ này không cần trồng ma thực nữa!” Hàn Thiên cố rút tay lại, nói nhanh.
“Gì cơ!” Tiền Thất kinh ngạc kêu lên, không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn: “Vậy phần hạt giống ma thực cậu đăng ký còn lại bao nhiêu?”
“Hả?” Hàn Thiên ngây ra một chút, rõ ràng không ngờ cô lại hỏi vậy, thấy vẻ mặt Tiền Thất tràn đầy mong đợi, cậu ấy nuốt nước bọt: “Hình như còn bảy cái?”
“Không hổ danh là học sinh giỏi!” Tiền Thất càng phấn khích hơn: “Tôi có việc muốn nhờ cậu, cũng không biết cậu có đồng ý hay không?”
Hàn Thiên khóc không ra nước mắt, việc cô ấy nói sẽ là gì chứ! Lỡ như cậu ấy không làm được thì sao? Không phải sẽ bị đánh như đàn anh Trần Đồng đấy chứ?
“Cậu đừng sợ.” Tiền Thất cảm thấy cần phải cải thiện hình ảnh của mình trong mắt các bạn học, cô nở nụ cười hiền lành: “Tôi là người tốt mà.”
Hàn Thiên không cảm thấy cô là người tốt, hơn nữa nụ cười của cô trông rất đáng sợ.
Nhưng may mắn là mấy người bạn cùng phòng đều ở bên cạnh, điều này khiến cậu ấy can đảm hơn một chút: “Bạn học Tiền Thất, cậu muốn nhờ tôi việc gì?”
Tiền Thất: “Cậu có thể đi tìm cô Mạc, xin bảy hạt giống ma thực rồi tặng cho tôi được không?”
Hàn Thiên ngạc nhiên: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi!” Tiền Thất khẳng định.
Hàn Thiên nhìn bạn cùng phòng, thấy bọn họ đều gật đầu ra hiệu đồng ý, cậu ấy cũng gật đầu: “Được thôi.”
Chỉ là xin vài hạt giống thôi, không phải là chuyện gì khó.
“Tuyệt quá!” Tiền Thất mừng rỡ, lần này cô lại tiết kiệm được khối tiền rồi! “Bạn học Hàn Thiên, cậu đúng là người tốt!”
Hàn Thiên cười gượng: “Cũng bình thường thôi…”
“Cậu yên tâm đi, Tiền Thất tôi đây không phải là kẻ ăn bám đâu, sau này có tôi bảo kê, cậu hoàn toàn có thể đi ngang trong khoa Ma Thực và khoa Ma Thú!” Tiền Thất vỗ ngực, hùng hồn đảm bảo.
Hàn Thiên: …Thực ra cũng không cần đến mức đó đâu!
“Vậy nên, cậu thấy đó, tôi đã đã đảm bảo như vậy rồi…” Tiền Thất cười tít mắt nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng của cậu ấy: “Phần hạt giống ma thực của bạn cậu có phải cũng nên…”
Mấy người bạn cùng phòng bất ngờ bị gọi tên: ???
Bây giờ chạy còn kịp không hả!
May mà Hàn Thiên vẫn còn chút nghĩa khí: “Bài tập trồng trọt của bọn họ vẫn chưa hoàn thành, chắc là vẫn cần tiếp tục xin hạt giống…”
“Không sao đâu!” Tiền Thất tỏ vẻ không thành vấn đề: “Tôi có thể giúp các cậu làm bài tập!”
Hàn Thiên và những người khác: ...
Hàn Thiên và những người khác: ???
Cô là học tra chuyên đứng bét lớp đấy, chắc chắn có thể giúp bọn tôi làm bài tập sao???