Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 16: Cô đúng là quá đáng (2)

Tiền Thất dành cả buổi chiều để tra cứu sách giáo khoa và quang não, ghi lại toàn bộ thông tin có sẵn về mười loại ma thực này.

Sáng hôm sau, sau khi ngủ một giấc no nề, cô tinh thần sảng khoái xuống giường, lắc lắc Trần Miêu Miêu ở đối diện: “Bạn học Miêu Miêu, dậy đi, đến giờ ăn sáng rồi.”

Trần Miêu Miêu bị đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy mặt Tiền Thất, sợ đến mức tim đập loạn một hồi, sau đó mới bực bội nói: “Tôi không ăn!”

“Đừng vậy mà, người là sắt cơm là thép, bỏ một bữa có thể đói ngốc lun đấy.” Tiền Thất rất chu đáo kéo cô ta xuống giường: “Dậy sớm ăn sáng, tốt cho sức khỏe.”

Trần Miêu Miêu không đấu lại sức lực của Tiền Thất, hơn nữa Trần Đồng bên kia tạm thời chưa có sắp xếp gì, cô ta cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tiền Thất quá mức, đành phải bị ép xuống giường, cam chịu mặc quần áo.

Thấy vậy, Tiền Thất cười tít mắt thay chiếc áo thun đã phơi khô, kẹp cuốn sách giáo khoa “Ma Thực Học” không dày không mỏng, mang dép lê đi đến căn tin.

Trần Miêu Miêu không tình nguyện đi sau lưng cô, ánh mắt “hận thù cháy bỏng” như muốn đâm thủng cô vậy.

[Bây giờ bỏ ra bảy mươi tệ để giải mã bí ẩn vẫn chưa muộn đâu nhé~]

Giao diện màu xanh điên cuồng rung lắc trước mặt Tiền Thất, chỉ thiếu điều duỗi ra một cánh tay trực tiếp cướp số tiền ít ỏi còn lại trong túi quần của cô.

Tiền Thất phớt lờ nó, huýt một tiếng sáo lưu manh về phía bác gái nhà ăn ở quầy số 1: “Chị đẹp ơi~ cho em hai quả trứng trà~”

Trần Miêu Miêu ở bên cạnh thấy dáng vẻ lưu manh của cô, ánh mắt hơi kinh hãi.

Tiền Thất cái đồ thần kinh này, đang làm cái gì vậy hả?

“Thằng nhóc kia, huýt sáo với ai đấy!” Bác gái nhà ăn cười mắng một tiếng, vì Tiền Thất gọi bà là chị đẹp nên cũng không giận: “Hai đồng!”

Tiền Thất cười toe toét: “Nói gì thế, cháu là cô gái nhỏ mà!”

Bác gái nhà ăn nhìn kỹ, lập tức ngượng ngùng: “Ôi trời, bác không nhìn rõ, nào nào nào, bác tặng cháu một bát sữa đậu nành, giúp phát triển nhé!”

Tiền Thất lập tức cảm động rớt nước mắt: “Cảm ơn bác, bác thật là tốt!”

Cầm hai quả trứng trà và sữa đậu nành, Tiền Thất quay đầu nhìn Trần Miêu Miêu, nghi hoặc hỏi: “Miêu Miêu? Đứng đơ ra làm gì đấy?”

Trần Miêu Miêu ngớ người, không hiểu: “Gì cơ?”

“Trả tiền chứ sao!” Tiền Thất mặt mày tỉnh bơ.

Trần Miêu Miêu trợn mắt há mồm, Tiền Thất này càng ngày càng không biết xấu hổ rồi sao! Trước kia cùng lắm cô chỉ ăn ké mà thôi, bây giờ lại dám trực tiếp bảo cô ta trả tiền luôn?

Thấy Trần Miêu Miêu không nhúc nhích, Tiền Thất lập tức ôm lấy băng y tế quấn trên cổ: “Ui da, đau quá, cứ đau là tay lại ngứa ngáy.”

Trần Miêu Miêu: …

Trần Miêu Miêu nghiến răng, lấy thẻ sinh viên ra, quẹt trả tiền ăn.

Tiền Thất hài lòng vỗ vai cô ta, quay đầu vẫy tay: “Tôi còn có việc phải đi trước, mười giờ có tiết học, sau khi tan học chúng ta còn phải ăn trưa cùng nhau đấy~”

Trần Miêu Miêu kinh hãi.

Gì cơ? Ai muốn ăn trưa cùng cô chứ!