Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 15: Cô đúng là quá đáng (1)

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mạc Ngâm Thu, Tiền Thất đã biết rằng với danh tiếng của cô, việc xin hạt giống ma thực có thể sẽ phải tốn không ít công sức, vì thế cô tiến lên một bước, nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn.

“Cô Mạc, nói ra có thể cô sẽ không tin, nhưng gần đây em như được khai sáng, em bỗng nhiên nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống sa đọa như thế này nữa, em đã vất vả lắm mới có thể thi đậu vào Đại học Thức Tỉnh Giả, làm sao có thể lãng phí cơ hội học tập tuyệt vời như này được chứ?”

“Nhà trường đã cung cấp cho em một môi trường học tập tốt như vậy, họ không mong bọn em thành tài, cũng không mong bọn em sẽ đền đáp nhà trường, chỉ hy vọng bọn em có thể tìm được con đường sống của riêng mình trong thế giới thảm khốc này. Làm sao em có thể phụ lòng của nhà trường được chứ?”

“Vậy nên em đã quyết định.” Tiền Thất đập mạnh lên bàn, khuôn mặt tràn đầy quyết tâm và niềm tin, cô hùng hồn nói: “Em muốn tạo nên một sự nghiệp lớn trong lĩnh vực ma thực! Em muốn trở thành niềm tự hào của học viện Ma Thực! Càng muốn trở thành niềm tự hào của Đại học Thức Tỉnh Giả! Hôm nay em lấy nhà trường làm niềm vinh dự, ngày mai nhà trường sẽ lấy em làm niềm tự hào!”

Mạc Ngâm Thu: …

Nói khoác lác như vậy, cô ấy thật sự không tin.

“Em có ý chí như vậy là rất tốt.” Mạc Ngâm Thu đứng dậy, mặc dù không tin tưởng lời nói của Tiền Thất cho lắm, nhưng với sự hiểu biết của cô ấy về Tiền Thất, đứa trẻ có lòng tự trọng mạnh mẽ như vậy mà có thể mặt dày nói ra những lời này đã là tốt lắm rồi.

Cô ấy lấy một tờ đơn xin từ trên bàn làm việc, đưa cho Tiền Thất: “Muốn hạt giống ma thực nào, tự viết vào.”

Tiền Thất rất tự giác ngồi xuống bên cạnh, rút một cây bút chì từ ống bút, dựa vào nét chữ của nguyên chủ, viết nguệch ngoạc tên của mười loại hạt giống lên tờ đơn xin.

Sau khi ký tên mình, cô đưa tờ đơn lại cho Mạc Ngâm Thu.

Mạc Ngâm Thu liếc qua một cái, không nhận ra điều gì đặc biệt, đây đều là những loại ma thực cấp E thông thường, ngoại trừ Tam Lân Lan và Chu Viêm Thảo có một chút hiệu quả cầm máu yếu thì các loại khác đều là ma thực không có giá trị.

“Trước khi trồng, hãy xem kỹ phương pháp trồng trong sách, cũng như phương thức tấn công và điểm yếu của những loại ma thực này, đừng trồng một cách mù quáng.” Mạc Ngâm Thu dặn dò vài câu đơn giản, rồi đi đến phòng lưu trữ hạt giống bên cạnh để lấy hạt giống.

Vài phút sau, cô ấy mang ra mười túi nhỏ, ném cho Tiền Thất.

“Cảm ơn cô Mạc.” Tiền Thất cất kỹ hạt giống, đúng lúc Mạc Ngâm Thu tưởng rằng Tiền Thất đạt được mục đích rồi sẽ rời đi, Tiền Thất bỗng nhiên tiến lại gần Mạc Ngâm Thu.

Cô hít hít mũi nhỏ, giả vờ ngạc nhiên nói: “Cô Mạc, sao em cảm thấy, hình như có mùi rượu?”

Cơ thể Mạc Ngâm Thu cứng lại, mặc dù nhà trường quản lý giảng viên của khoa Ma Thực rất lỏng lẻo nhưng nội quy của nhà trường vẫn quy định rõ ràng, giảng viên không được uống rượu trong khuôn viên trường.

“Em ngửi nhầm rồi.” Trên mặt Mạc Ngâm Thu không hề lộ ra vẻ hoảng loạn: “Được rồi, lấy xong hạt giống thì nhanh chóng đi đi.”

“Cô Mạc, nói ra có thể cô sẽ không tin…” Tiền Thất muốn nói lại thôi.

Nghe lại câu nói này lần nữa, Mạc Ngâm Thu không hiểu vì sao, theo bản năng có linh cảm không tốt.

“Cái mũi của em đôi khi rất nhạy, đôi khi không.” Tiền Thất nhìn về phía bàn nhỏ trên ban công với ánh mắt ngây thơ: “Nếu cô Mạc sẵn lòng tặng cho em thêm một hạt giống Tam Lân Lan nữa, thì hôm nay cái mũi của em sẽ không nhạy lắm, nhưng nếu cô Mạc không sẵn lòng…”

Cô lắc đầu thở dài, vẻ mặt tiếc nuối: “Thì mũi của em sẽ rất nhạy đấy.”

Mạc Ngâm Thu: ...

Mạc Ngâm Thu: ???

Mạc Ngâm Thu không nhịn được cười tức giận: “Bạn học Tiền Thất, em đang đe dọa tôi đấy à?”

“Không không không, sao có thể như vậy được!” Tiền Thất vô tội xua tay: “Em chỉ là một sinh viên quyết tâm cải tà quy chính, tuân thủ nội quy của nhà trường mà thôi, chắc chắn cô Mạc cũng mong em sẽ thay đổi bản thân, sau này trở thành người tốt phải không?”

Thấy dáng vẻ cười cười ranh mãnh của Tiền Thất, khóe miệng Mạc Ngâm Thu co giật.

Nếu như là bình thường, có lẽ cô ấy đã sớm lấy uy nghiêm của giảng viên ra để đe dọa ngược lại rồi, dù sao thì cũng chỉ một cô nhóc mười mấy tuổi, dù danh tiếng có tệ đến đâu đi nữa thì liệu có thể đấu trí với một người lớn như cô ấy không?

Nhưng hôm nay, tính cách của Tiền Thất thực sự khác xa so với trước đây, trước kia cô giống như một con mèo hoang đầy gai góc, cảnh giác và nóng nảy, còn bây giờ lại giống như một… con cáo già xảo quyệt và vô lại?

Cô ấy rất tò mò về sự thay đổi không báo trước này của Tiền Thất.

Hơn nữa, cô ấy cũng không tin Tiền Thất cho lắm, muốn âm thầm tìm hiểu xem Tiền Thất muốn làm gì với những hạt giống này, nên sau khi trừng mắt nhìn Tiền Thất một lúc, cuối cùng Mạc Ngâm Thu vẫn đi vào phòng lưu trữ lấy thêm một hạt giống Tam Lân Lan nữa.

Để ngăn Tiền Thất lại giở trò vô lại bắt lỗi cô ấy, cô ấy chỉ vào tờ đơn xin, nói với giọng không vui: “Sửa số lượng Tam Lân Lan thành hai, trong trường hợp đặc biệt, có thể xin thêm một hạt giống.”

Tiền Thất vui mừng vội vàng đáp: “Dạ dạ dạ.”

Sau khi rời khỏi văn phòng, Tiền Thất không khỏi cảm thán: “ Cô Mạc thật tốt, sau này em nhất định sẽ thường xuyên đến thăm cô.”

Giao diện màu xanh tỏ vẻ khinh bỉ: [Tôi không phải là chó, nhưng cô chắc chắn là chó.]

“Đừng nói thế.” Tiền Thất chân thành nói: “Cậu không phải là chó, nhưng cậu thật sự là thủ lĩnh của loài chó.”

Giao diện màu xanh: [???]