Tôi Rất Đáng Sợ Trong Livestream Chương Trình Truyền Hình Tâm Linh

Chương 3-1: Không lấy thì phí

Thương Phù có hơi buồn.

Cảm giác này giống như con thỏ trắng già tự tay mình nuôi hơn hai trăm năm, liền chạy mất hút, vui mừng khôn xiết lao vào lòng tên đàn ông thối.

Thương Phù lau nước mắt: “Con thật sự không yêu mẹ sao?”

Bell có hơi xấu hổ, mãi hồi lâu, nó mới ngượng ngùng nói: “Nếu như mẹ đánh con một cái, con, con không phải là không thể.”

“Thôi bỏ qua.”

Đứa bé mà mình nhìn nó trưởng thành, nỡ lòng nào mà đánh chứ.

Thương Phù cảm thấy trái tim mình trống một mảng, Bell là búp bê trò chuyện với cô nhiều nhất trong số một trăm lẻ tám con búp bê, người giang hồ gọi là chị gái một trăm búp bê, cùng cô trải qua biết bao năm tháng.

Cô thật sự coi con bé như con gái.

Sau một hồi suy nghĩ, Thương Phù gọi Yamamoto.

Cô cố gắng giữ đứa nhóc nhà mình, ngăn chặn cặp đôi bất chính này lại. Thương Phù lạnh giọng nói: “Búp bê đang khóc, ôm con bé lên dỗ dành, bằng không con bé sẽ rời xa cậu.”

Theo lẽ thường, con người hẳn là không muốn búp bê rời xa khỏi mình mới đúng.

Hy vọng Yamamoto sẽ tuân theo lẽ thường của con người.

Yamamoto:???

Cậu ta bắt đầu hối hận vì đã yêu cầu công ty giúp cậu ta giành lấy chương trình này.

Dựa vào gương mặt của cậu ta, đi làm MC của một chương trình tạp kỹ về tình yêu, rồi lại tận dụng cái chức vụ này để trải qua vài mối tình, bộ không được à?

Yamamoto không tỏ ý kiến gì với lời của Thương Phù.

Lớn lên xinh đẹp thì có tác dụng gì? Kỳ quái giống như người bị bệnh vậy.

Cậu ta nhìn con búp bê bị đạp bay xa nửa mét, lấy đầu ngón chân chọc chọc nó rồi nói: “Cô muốn chọn cái này sao?”

Thương Phù vội cản: “Đừng, đừng…”

Từ “động” còn chưa kịp nói xong, Yamamoto đã gạt con búp bê ra.

Thương Phù:...

Đồ trong lâu đài cổ là do trợ lý đạo diễn đưa, vì để tránh hiềm nghi, căn bản Yamamoto không biết đáp án, hơn nữa cậu ta vốn là người vô thần, cho nên cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm đáp án là gì.

Sau khi xác nhận với máy quay đáp án của Thương Phù, Yamamoto liền xoay người rời đi.

Thương Phù che trái tim yếu đuối đến mức không còn đập của mình: “Vượt qua bài kiểm tra.”

“Nghe mẹ nói một câu, nếu con không nghe thấy.”

“Cảm động lòng người, câu chuyện tình lãng mạn.”

Thương Phù cắn răng: “Con người của cậu ta khá lắm.”

Belle cười tươi như hoa nói: “Thật không thật không, chẳng qua lúc nãy anh ta đạp nhẹ quá, còn lại đều tốt.”

Thương Phù không muốn tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.

Cô trầm mặc giống cây cầu Cambridge* mang lòng căm thù sâu sắc.

(*) Từ này ở bên TQ ẩn dụ chỉ sự tĩnh lặng

Thật ra vòng tuyển chọn thứ hai không khó, quỷ khí trên người Belle rất nặng, chỉ cần là nhà ngoại cảm mẫn cảm với năng lượng đều sẽ phát hiện ra điểm bất thường của búp bê.

Cuối thế kỷ 18, nước F nội chiến, giới quý tộc cao tầng có một đợt thanh tẩy lớn. Cha của Thương Phù bị tân Đế xử tử hình, người vợ quý tộc của ông lúc đó cũng bị liên lụy và ép phải uống thuốc độc.

Người phụ đó ôm thi thể của đứa con nhỏ, oán hận nói cho tân Đế về sự tồn tại của người vợ trước và con gái của chồng.

Lâu đài cổ Louis XIV tọa lạc ở nơi giáp giới nước Hoa và nước F, lúc thuộc hạ của tân Đế tìm tới, mẹ của Thương Phù đã mắc bệnh qua đời từ lâu, cho nên lúc đó chỉ có một mình Thương Phù bị xử tử một cách bí mật.

Thương Phù ôm Belle đi lên giá treo cổ, Belle được máu tươi của cô tưới lên, hấp thụ năng lượng của cô. Ngày Thương Phù trở thành quỷ, oán khí của Belle hóa thành hình, ở bên cô suốt hơn hai trăm năm.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho tâm trạng của Thương Phù phức tạp.

Không có Belle, ai sẽ đền bù đứa con gái bé bỏng này cho cô đây?

Tiếng [Bíp bíp bíp] của mèo hoang nhỏ sao?

Hai mắt Thương Phù đẫm lệ nhìn 117, 117 cảm nhận được ánh mắt của cô, thân thể đầy lông lập tức run bần bật.

117: …

117 kẹp hòn trứng mèo thất tha thất thểu chui vào gầm sô pha.

Thương Phù giả vờ chảy nước mắt: Mày cũng không yêu tao.

117 không tiếng động sụp đổ: Biến mau, đồ biếи ŧɦái!!

Năm mươi phút sau, tất cả các nhà ngoại cảm kết thúc chiến đấu, yên lặng chờ đáp án.

Alena nhận lấy bức thư của tổ đạo diễn, công bố đáp án.

Cùng lúc đó, phòng livestream cũng phát đoạn clip trả lời của các nhà ngoại cảm.

“Hộp nhạc chứa đựng ký ức của lâu đài cổ, giai điệu buồn bã của nó gợi nhớ về thảm kịch đã xảy ra ở đây.”

“Vị trí được viết trên mặt thẻ là thứ hai đếm từ trái sang, là cây bút máy này, đây là món quà mà nam chủ nhân tặng cho nữ chủ nhân, tôi đã cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trong đó.”



Ông cụ có mái tóc bạc phơ: “Con búp bê này hình như có hơi hưng phấn… Rất kỳ lạ, nhưng tôi cảm nhận được cảm xúc trong đó.”

Phù thủy nam mặc áo choàng: “Máu tươi, nước mắt, hoa hồng khô héo, con búp bê này rất buồn.”

Cô bé mù: “Trong người búp bê tóc vàng tồn tại một cảm giác đáng sợ, đừng có trêu trọc nó.”

Thương Phù: “Búp bê đang khóc, ôm con bé lên dỗ dành, bằng không con bé sẽ không rời xa cậu được.”



Nhưng lực chú ý của Thương Phù hoàn toàn không đặt ở nơi này.

Cô đang ngồi trên sô pha, vô cùng đắc chí quan sát móng tay ở bàn tay phải của mình.

Đây là gì?

Đây là đại diện cho tình yêu và cái đẹp, là hóa thân của Aphrodite*, chờ đến khi mười móng tay đều hóa thực thể, chắc chắn cô sẽ làm một bộ nail xinh đẹp.

(*) Nữ thần tình yêu của Hy Lạp

Thương Phù hạ quyết tâm kết bạn với một con người biết làm nail.

Vậy thì miễn cưỡng làm nhiệm vụ [Bạn tốt], cưng chiều đứa con gái [Bíp bíp bíp] mới.

Nhà ngoại cảm chọn búp bê chiếm hơn một nửa, phòng livestream rất không hài lòng với vòng tuyển chọn thứ hai.

[Tôi biết là có đại thần đoán ra được là dựa vào năng lực, nhưng đáp án này cũng đơn giản quá rồi, đoán mò cũng đoán được.]

[Nghe những đáp án sai mà xem, nói như thật vậy, có thể dễ thấy, những người đoán là búp bê cũng có thể nói hay như vậy.]

[Chỉ cần là người đã từng xem Annabelle đều sẽ lựa chọn búp bê ngay từ đầu nhỉ?]

[Thí sinh ptsd* búp bê ở đây, bản chuẩn 100% phim kinh dị, có lựa chọn tốt hơn à?]

(*) Rối loạn căng thẳng sau chấn thương

[Tôi là một muggle* mà tôi cũng biết là phải chọn búp bê!]

(*) Có nguồn gốc từ truyện Harry Potter, chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.

Hai trợ lý đạo diễn lựa chọn đạo cụ có chút bối rối.

Thật sự không phải là bọn họ không muốn lựa chọn những thứ khác, tất cả đều là số trời sắp đặt.

Bọn họ đều là người vô thần, khi bọn họ đang run cầm cập bò lên tầng hai, con búp bê đang bò xuống ở chân cầu thang, vừa vươn tay là có thể với tới…

Không lấy thì phí!

Bọn họ chỉ phạm sai lầm mà con người đều sẽ mắc phải!