Tôi Rất Đáng Sợ Trong Livestream Chương Trình Truyền Hình Tâm Linh

Chương 3-2: Thể hiện tình yêu

Cảm xúc trong phòng livestream ngày càng mãnh liệt, MC Alena là người kinh nghiệm đầy mình, cô ấy bình tĩnh an ủi khán giả: “Do số lượng người chơi vượt qua vòng hai nhiều hơn dự kiến, chúng tôi sẽ tăng thêm vòng tuyển chọn chứ ba vào sáng ngày mai.”

“Tiếp theo đây, tôi và Yamamoto sẽ dẫn mọi người cùng tham quan lâu đài cổ u linh.”

Biết sắp được tham quan tòa lâu đài cổ u linh, khán giả cảm thấy vòng hai quá chán nhanh chóng được an ủi.

Alena cũng nhanh chóng thực hiện.

Tòa lâu đài cổ tổng cộng có năm tầng, tổ chương trình chậm rãi đưa khán giả trong phòng livestream tham quan, kết cấu của cả tòa lâu đài vô cùng hoàn mỹ, đầy đủ thiết bị, đặc biệt là lượng sách chiếm tận hai tầng.

Hai tiếng sau, Alena dừng ở chỗ ngoặt tầng bốn.

Ở đây có một bức tranh sơn dầu, lại còn là chân dung người thật.

Trong bức tranh, một cô gái tóc đen mặc váy đang xách một bé gái tóc vàng khoảng ba bốn tuổi, đôi chân nhỏ nhắn của cô bé quẫy đạp trong không trung, gương mặt non nớt đều là sự ấm ức, bởi vì miệng nói không ngừng, thậm chí còn văng nước bọt lên tấm khăn thấm nước bọt.

Thương Phù đứng ở bên cạnh: “...”

Thật là.

Mỗi lần nhìn bức tranh này đều có một loại cảm xúc bất lực quen thuộc.

Phòng livestream nhao nhao bình luận về bức tranh này:

[Quả là chị hiền em thảo*.]

(*) nguồn gốc từ thành ngữ 父慈子孝 (fùcí zǐxiào) cha hiền con thảo

[Mọi người thử nói xem, liệu có khả năng, đây là mẹ hiền con thảo không?]

[Ha ha ha mẹ xách nhóc con ha ha ha ha ha, tuy nhiên bọn họ đều đẹp thật đấy.]

[Ét o ét, ánh mắt của tôi không thể rời khỏi cô bé, đặc biệt là đôi mắt kia, nốt ruồi lệ ở khóe mắt đẹp quáaa, lông mi cũng rất cong rất dài huhuhu.]

[... Chờ, chờ chút???]

[Lông mi của cô ấy có phải đang động không?]

[???]

[Đù má, có phải cô ấy vừa chớp mắt không?]

Alena vẫn luôn nhìn vào bức tranh, cũng nhìn thấy cảnh wink vừa nãy của cô bé, cô ấy cách rất gần, thậm chí còn có thể thấy khóe miệng của cô bé đó giương lên.

Một người vốn tin vào quỷ thần như cô ấy lập tức hít một hơi lạnh, cô ấy nói với Yamamoto: “Có phải bức tranh vừa chớp mắt đúng không?”

Yamamoto nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Alena, khó hiểu trợn tròn mắt rồi nói: “Ở góc độ này của tôi thì không thấy gì, chắc là do ánh sáng.”

Cái chuyện bức tranh chớp mắt quả thật không đáng tin, hơn nữa, đa phần mọi người trong phòng livestream cũng không nhìn thấy kỹ lưỡng, bọn họ nhanh chóng bị cách giải thích của Yamamoto thuyết phục.

Thương Phù nhìn ngón tay cái mới hóa thực thể được một nửa, tiếc nuối thở dài.

Aishhh, con rể nhà mình, con rể nhà mình.

Là con gái chọn, con gái chọn.

Chỉ cần bọn họ vui vẻ, cô có thể chấp nhận được chút phản nghịch này của con rể.

Nhưng hiển nhiên một vài nhà ngoại cảm cảm nhận được điểm không thích hợp, bọn họ cương quyết yêu cầu xuống dưới tầng, Alena trưng cầu ý kiến của đạo diễn, dẫn mọi người xuống tầng.

*

9 giờ tối, hai MC tập hợp các nhà ngoại cảm.

Dù sao《Giáng Thần》cũng là chương trình truyền hình, nguyên nhân các nhà ngoại cảm đến với chương trình rất đa dạng, có người thì mang lòng cứu thế, đến chương trình là để giải quyết vấn đề của người khác, cũng có người muốn tăng độ nổi tiếng, thu hút lượng truy cập cho công ty của mình.

Tổ chương trình đã bố trí một hoạt động vào buổi tối đầu tiên, vừa để tăng độ nổi tiếng cho các nhà ngoại cảm, cũng là để tăng thêm tính hấp dẫn cho chương trình.

Alena: “Chào buổi tối mọi người, như mọi người đã biết, phần lớn các sự kiện thần bí hoàn toàn có thể né tránh, các nhà ngoại cảm có thể chia sẻ cách né tránh, hoặc là kể lại ký ức tâm linh, chuyện quỷ thần kỳ lạ mà mọi người ghi nhớ sâu sắc nhất không.”

Yamamoto: “Tôi có một câu chuyện, trước tiên mạn phép làm nền, các nhà ngoại cảm cứ từ từ suy nghĩ.”

“Quê hương tôi có một cách gọi là [Quỷ gõ cửa], cách gõ cửa tiêu chuẩn của con người là ba cái, nhưng quỷ gõ cửa không giống vậy, bọn chúng chỉ có thể gõ bốn cái. Khi màn đêm xuống, có những người ở nhà một mình thường nghe thấy tiếng gõ cửa như vậy——”

Đêm đã khuya, cửa sổ liền vang lên tiếng quạ kêu, bóng của những cành cây khô nghiêng nghiêng in lên mặt khăn trải bàn, căn phòng ngoại trừ tiếng nói chuyện của Yamamoto, chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.

Nói tiếng gõ cửa, câu chuyện của Yamamoto liền dừng. Cậu ta nhớ lại dáng vẻ nhát gan của Alena hồi chiều, lặng lẽ tiến sát lại gần bên tai cô ấy.

“Cốc cốc cốc cốc.”

Hơi thở mát lạnh phả vào tai như vô số con kiến

đang cắn. Alena sửng sốt, một lúc sau, cô ấy mới quay đầu lại trừng mắt nhìn Yamamoto: “Cậu làm cái quái gì vậy?”

Yamamoto đắc ý ngồi thẳng dậy nói: “Đừng có nhỏ mọn như thế.”

Alena mím chặt môi, không tiếp tục trả lời nữa.

Mọi người lần lượt chia sẻ những câu chuyện kỳ lạ.



11 giờ tối, mọi người trở về phòng mình đánh răng rửa mặt, Thương Phù cũng trở về căn phòng ở cuối tầng năm của mình.

Hiện giờ 117 đã khôi phục lại năng lực ngôn ngữ, vẻ mặt nó cảnh giác nhìn Thương Phù.

Bây giờ nó rất hối hận, vô cùng hối hận.

Nhưng nếu nó biết việc ma quỷ không dễ dẫn dắt như vậy, có đánh chết nó cũng không nhận nhiệm vụ này.

Để bây giờ, không những có khả năng cao không hoàn thành nhiệm vụ mà sự trong sạch của con mèo con như nó cũng chẳng còn nữa.

Dường như Thương Phù không biết đến sức khỏe thể xác và tinh thần không ổn định của 117, cô yên lặng nằm trong quan tài, suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Dọa một người bằng năng lực thôi miên, chỉ có thể hóa thực thể một cái móng tay. Nhưng hù dọa liên quan đến chuyện tâm linh thì lại có thể hóa thực thể nửa ngón tay của cô trong vài phút.

Quả nhiên, nhiệm vụ này là để chế tạo thân hình cho đám ma quỷ các cô!

So với bị đè bẹp năng lực chuyên môn, con người vẫn sợ ma hơn… Nhưng nếu cô trực tiếp giả ma dọa người cũng không thực tế lắm, lỡ như dùng sức quá rồi dọa người ta chạy mất dép thì phải làm sao?

Thương Phù nhíu mày, suy nghĩ mất nửa ngày trời liền đưa ra một kế hoạch có tính phát triển lâu dài.

Bất tri bất giác, tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm vang lên.

Ma quỷ không cần ngủ, Thương Phù vô cùng nhàm chán lật người.

Đột nhiên, giọng nói ngọt ngào của Belle vang lên trong đầu cô.

“Hu hu hu, Phù Phù, con nhớ anh ấy đến mức không ngủ được.”

Thương Phù trầm mặc hồi lâu: “Yêu đến vậy cơ à?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Belle đỏ bừng: “Mẹ không hiểu cảm giác này đâu.”

Thương Phù cảm thấy lúc này phía sau mình chắc chắn đang vang lên một khúc BGM*.

(*) Background music: nhạc nền

Chẳng hạn như, “Màn đêm lạnh lẽo bồng bềnh phủ khắp mặt tôi, sự nổi loạn của đứa con trai đã làm tan nát trái tim tôi.”

Chẳng hạn như, “Thời gian đi đâu mất rồi, còn chưa kịp nhìn kỹ mặt người đã mù rồi.”

Belle phát ra tiếng thở dài đầy yêu thương: “Thật muốn được anh ấy vuốt ve.”

Thương Phù chịu đựng nỗi đau mất con gái: “Vậy con đi tìm cậu ta đi.”

“Nhưng con là ma…”

“Nếu như cậu ta để ý đến thân phận của con, tại sao con phải níu kéo mối tình này?!”

Thương Phù nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu như mẹ là con, mẹ sẽ vào khuê phòng, mạnh mẽ thể hiện tình yêu!”

Giọng nói của Belle biến mất không còn nghe thấy nữa.



Hai phút sau.

Cánh cửa phòng của vị MC nam nào đó vang lên tiếng gõ cửa rất lịch sự.

—— “Cốc cốc cốc cốc.”