Thôi miên không bằng người ta, cãi nhau cũng thua, người đàn ông hít sâu như đang luyện công.
Anh ta không biết chuyện gì vừa xảy ra, chờ đến khi anh ta tỉnh lại, anh ta đã đối mặt với lời tuyên ngôn “SB” của mình, đứng trước mặt mọi người như một trò hề.
Người đàn ông siết chặt nắm đấm nhìn Thương Phù, Thương Phù lại nháy mắt với anh ta: “Ba ván thắng hai? Năm ván thắng ba?” Biểu cảm của cô vô cùng háo hức, vừa nhìn là biết muốn chiến đấu vài hiệp.
“...” Người đàn ông vô thức run rẩy.
Đm, đá trúng tấm sắt rồi*.
(*) Đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại
Ai mà biết được cô gái trẻ tuổi như vậy lại thật sự có bản lĩnh.
[Trình độ thôi miên này ấy à… Có hơi giả rồi đi.]
[Là cà chua sao? Cảm giác như huyết tương, giống y như thật vậy.]
[A, thật sự là một loại vẻ đẹp đầy tàn bạo và đẫm máu.]
“Chương trình lừa bịp.” Người đàn ông mặc vest phun ra một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới bước ra khỏi cửa anh ta lại vấp ngã sấp mặt, gương mặt vừa hay đập phải dòng chữ “SB”.
Vì thế một từ tượng thanh được thêm vào cả đoạn văn ——
“O, SB.”
Thương Phù há hốc mồm, thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô vội vàng thanh minh: “Lần này thật sự không phải do tôi!”
Vẻ mặt cô đầy lo lắng nói: “Đừng đổ oan cho tôi mà, là do anh ta bị dọa sợ mà thôi, trở về đặt một chiếc kéo ở dưới gối là được.”
Tính sát thương không cao nhưng độ sỉ nhục cực mạnh.
Chờ đến khi người đàn ông đứng dậy rời khỏi nơi tràn đầy thương tâm này, Thương Phù phát ra một tiếng thở dài tiếc nuối, không thể đòi mạng.
Hoa đã chết mà người vẫn còn sống.
Thế giới này thật là không công bằng.
117 ngốc luôn rồi, nó không nên truyền đạt toàn bộ hệ thống ngôn ngữ hiện đại cho Thương Phù.
Một bà chị đến từ thế kỷ 18 sao có thể hoạt bát đến vậy?
Mẹ nó, ghét nhất là mấy người cứng đầu!
Nó tức giận hung hăng nhìn ký chủ, Thương Phù buông bàn tay đang che miệng mèo ra.
Hệ thống này khá kém cỏi, nó không thể nói chuyện trong đầu được.
Không xứng đáng làm hệ thống.
Mèo đen nhỏ nhảy lên vai cô, giận dữ thì thầm nói: “Không phải tôi đã nói cô nên làm một người bạn tốt sao?”
Thương Phù phớt lờ lời nói của 117, đắc ý khoe bộ móng của mình.
Bởi vì có thuật che mắt của 117 cho nên người khác có thể nhìn thấy Thương Phù, thậm chí còn có thể chạm vào cô, nhưng cô lại thấy bản thân mình thật ra vẫn là một linh hồn bán trong suốt, mà hiện tại, móng tay của cô đã thật sự biến hóa thành thực thể.
“Nhìn thấy chưa, gương mặt của người đàn ông đó đã bị tao đánh tan rồi, móng tay của tao cũng hóa thành thực thể rồi.”
“[Bíp——], mới chỉ có cái móng tay nhỏ bé mà cô đã không có tiền đồ như vậy rồi!”
“Tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn.”
“[Bíp——] Như vậy cũng chậm quá đi [Bíp——] Dùng của tôi mới là cách nhanh nhất [Bíp bíp bíp——]”
Thương Phù đang định phản bác thì đột nhiên có một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô: [OMG, 117, lời của cậu nói còn bẩn hơn cả chơi chiến thuật! Cấm phát ngôn 8 tiếng!!]
Thương Phù: ?
Hệ thống: ?
Thương Phù: Úi chà
Hệ thống: …
“Mèo con tức giận gì thế.”
Thương Phù cười híp mắt vân vê hai hòn bi mềm mại dễ thương của mèo con.
117 như bị sét đánh.
MC nam nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Thương Phù, trợn mắt khinh thường.
Là một người vô thần, cậu ta tự nhận thấy bản thân đã nhìn thấy toàn bộ sự thật.
Vừa nhìn là biết hai người này đã thông đồng với nhau từ trước, trước tiên để người đàn ông khoe mẽ, sau đó sử dụng anh ta để làm nổi bật sự lợi hại của cô gái.
Chỗ máu đó hẳn là huyết tương, trên đời này làm gì có khả năng tồn tại tâm linh chứ?
Yamamoto vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Vòng tuyển chọn thứ hai sắp bắt đầu, các nhà ngoại cảm hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
*
Sau nửa giờ chuẩn bị, năm mươi nhà ngoại cảm đã sẵn sàng.
Tổ chương trình dọn dẹp qua đại sảnh, tuy nói là dọn dẹp, nhưng chỉ là một cảnh lướt qua để mọi người yên tâm.
—— Nơi này, sạch sẽ một cách kỳ lạ.
Bảo mẫu phụ trách dọn dẹp thờ ơ lau dọn bàn trà dưới ánh đèn phản quang, không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Tổ đạo diễn cũng cảm thấy tòa lâu đài cổ này có điểm không đúng, rất không đúng, nhưng vào cũng đã vào rồi, chắc chắn các nhà ngoại cảm sẽ bảo vệ bọn họ.
Sau đó bọn họ nhìn thấy vẻ mặt kỳ diệu của nhà ngoại cảm.
Đặc biệt là băng nhóm chú thuật do phù thủy đen cầm đầu, trông bọn họ giống như nghiện cái gì đó, gương mặt si mê hít thở sâu.
Đạo diễn: “...”
Cũng không cần phải dọa tôi như vậy.
Chương trình mãi không bắt đầu ghi hình, phù thủy nam mặc áo choàng lên tiếng trước, giọng nói nghe có vẻ còn là một thiếu niên: “Không phải lo lắng, người thống trị nơi đây đứng ở vị trí rất cao, người đó sẽ không hạ thấp mình để đe dọa đến sinh mạng của mọi người đâu.”
Thương Phù: Đừng đừng, hiện giờ cô đứng rất thấp.
Vì miếng cơm manh áo, hạ mình xuống chốn trần ai*.
(*) Hoàn cảnh vất vả gian khổ.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn về phía hai MC, ra hiệu có thể bắt đầu.
Alena nở nụ cười bắt đầu: “Sau nửa giờ nghỉ ngơi, các nhà ngoại cảm đã sẵn sàng, năm mươi nhà ngoại cảm đang có mặt ở đây chính là những người chiến thắng ở vòng tuyển chọn đầu tiên.”
“Tin rằng mọi người đã không thể chờ đợi được nữa, hiện giờ chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu vòng tuyển chọn thứ hai.”
“Sau đây người cộng sự của tôi sẽ trình bày quy tắc cho mọi người.”
Yamamoto đã không kịp chờ đợi từ lâu, cậu ta đặt chiếc balo đang ôm trong lòng xuống đất, kéo khóa rồi đặt từng thứ lên thảm.
“Ban nãy trợ lý đạo diễn lên tầng hai chọn ra được những thứ này.”
“Sau đây xin mời các thí sinh phán đoán, trong số những vật phẩm ở đây, thứ gì đến từ lâu đài cổ u linh.”
Sau khi Yamamoto lấy ra khoảng chục đồ vật, thấy trong đáy túi chỉ còn lại hai ba thứ, vì thế cậu ta liền dốc ngược túi, toàn bộ thứ trong túi liền rơi xuống sàn.
Có hộp nhạc kiểu cũ, có đồ chơi thỏ con tàn nhưng không phế, có búp bê tóc vàng mắt xanh, có tiểu thuyết thịnh hành ở thế kỷ 18…
Là người sở hữu tòa lâu đài cổ Louis XIV, Thương Phù quyết định chờ thêm một lát nữa rồi làm cái đề dễ như ăn kẹo này.
Cô tò mò đánh giá các nhà ngoại cảm.
Phù thủy nam nói chuyện lúc nãy lấy ra một ngọn đèn, chậm rãi đi qua từng đồ vật, cô bé mù lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó, cô gái mèo thì đang trải bài tarot.
Một nhà ngoại cảm cải trang thành bác sĩ mỏ chim thấy Thương Phù nhìn qua đây liền thổi tắt ngọn nến trong tay, gật đầu với cô.
Thương Phù cũng giả vờ nghiêm túc gật đầu với anh ta.
[Bọn họ đang giao tiếp bằng tinh thần à?]
[Chắc là đã đoán ra câu trả lời chính xác rồi!]
Ánh mắt Thương Phù đảo quanh trên người MC nam, cậu ta vừa bị một nữ cổ sư* mắng. Bởi vì bước chân đi qua đi lại của cậu ta khiến cho con rắn yêu quý của cổ sư bị dọa, làm gián đoạn nghi thức ngoại cảm của cô ta.
(*) Cổ sư là những người nuôi cổ trùng.
Yamamoto kìm nén cơn tức tránh xa cổ sư, cậu ta không muốn phát sinh xung đột với người cầm con rắn kia.
Cậu ta vừa giải tỏa tâm trạng, vừa cúi đầu bước đi.
Đột nhiên, cậu ta dừng bước.
Con búp bê trước mặt cậu ta đang bị bỏ lại một mình, không có ai nghiên cứu nó.
Ánh mắt Yamamoto quét qua một vòng, xác định không có ống kính nào đang ở trên người, cậu ta hừ lạnh một tiếng, trút giận đá con búp bê ra xa nửa mét.
Khóe miệng Thương Phù đang kiểm tra thức ăn bỗng cứng đờ.
… Tiêu rồi.
Quả không ngoài dự đoán.
Ở nơi mà không ai nhìn thấy, nước mắt của con búp bê chảy ra từ khóe miệng.
Gương mặt Thương Phù tê dại.
“Làm sao đây Phù Phù, hu hu hu hu.”
Thương Phù cố gắng xoay chuyển tình thế: “Con nghe mẹ nói, mẹ thấy người này có hơi xấu——”
“Mặc dù cái tên Yamamoto này lớn lên xấu xí, nhưng lại thật sự phù hợp với tính tình của mẹ——”
Ma búp bê thích ngược bị đá một cái.