Dưới Tòa Của Tiên Quân Toàn Tà Tu

Chương 19:....

Giang Ứng Hạc đương nhiên hiểu ý đối phương là gì.

Y nhớ lại một chút sự khác biệt các đồ đệ đối xử với mình cùng đối với những người khác, quả thật ngẫm ra chút hương vị không giống bình thường.

“Cho nên a, ” Vân Bất Hưu giận dữ nói, “Sư huynh thu đồ đệ là dựa vào tiêu chuẩn gì? Xem xuất thân của ai thảm hơn sao? Đệ nói huynh nghe, hài tử tuổi nhỏ mất đi song thân, dễ dàng ỷ lại sư trưởng nhất, mà sư huynh hơn một ngàn năm không thu đồ đệ, lại không có kinh nghiệm, cũng quá cưng chiều bọn nó . . . . . .”

Nhan Thải Vi bên cạnh che miệng khụ hai tiếng nhắc nhở, Vân Bất Hưu lập tức im bặt, nhìn nhìn vẻ mặt Giang Ứng Hạc lại lặng lẽ bồi thêm một câu: “Bất quá thiên tư quả thật là rất tốt, ừm, thật là ngàn dặm mới tìm được một người.”

Giang Ứng Hạc suy nghĩ thật lâu, mới nhàn nhạt nói: “Nếu ngay cả ta cũng không thể ỷ lại, quả là mỏi mắt không tìm ra người thân.”

Y đứng lên khỏi tọa vị, tay áo thêu hoa văn chim hạc màu đen theo trà án trượt xuống, ngón tay trong tay áo nâng lên sửa sang lại y lĩnh một chút, sau đó hướng ba người tỏ ý gật đầu, ly khai chính sảnh nghị sự.

Vân Bất Hưu thấy y rời đi, vốn còn muốn nói gì đó, sau lại bị Nhan sư tỷ kéo một cái, mới nhịn lại lời nói.

Mãi đến khi cỗ mùi hương thoang thoảng trên người Giang Ứng Hạc chậm rãi tan hết trong nội thất, Nhan Thải Vi mới mở miệng nói: “Không cần lo lắng, trong lòng Giang sư đệ chỉ có tình sư đồ, cảm giác muốn bảo vệ, tuyệt đối không thể xuất hiện ý niệm nào khác.”

Tiểu Vân sư đệ vung tay xuống, nhìn theo hướng y rời đi, trong lòng phức tạp một hồi, nói: “Đệ đương nhiên biết, chỉ là đệ cảm thấy mấy tên nhóc con kia rất dính sư huynh, lúc bọn chúng ở trước mặt sư tôn, đứa nào cũng ôn nhu hiền lành, ra đến bên ngoài, liền lộ bản tính hung ác, nếu về sau Giang sư huynh thu hồi tình căn, muốn cùng vị nữ tu kia kết làm đạo lữ, bọn chúng thật sự chấp nhận được sao?”

Điều Vân Bất Hưu chất vấn, cũng là điều mà Nhan Thải Vi và Chu Chính Bình đang suy nghĩ.

“Trụ trì Lan Nhược tự từng vì sư huynh đoán mệnh, nói y đối với ái tình có một hồi kiếp nạn, chỉ là tình căn của Giang sư huynh cũng không ở trên người huynh ấy. Mấy hôm nay đệ ngày càng cảm thấy, có thể là ứng trên người đồ đệ này. . . . . .”

“Đừng nói nữa.” Chu Chính Bình liếc hắn một cái, vung vẩy phất trần, “Đồ đệ của đệ ấy có ỷ lại sư trưởng hơn nữa, cũng có thể làm ra việc gì đối với đạo lữ của sư tôn? Hơn nữa Vô Lượng thiên cung trên kia dị động chưa tan, tuệ kiếm tình căn làm mắt trận cũng không cách nào thu hồi lại.”

Nhan Thải Vi nói: “Năm đó có trụ trì Lan Nhược tự trợ giúp, chúng ta mới có thể giúp Giang sư đệ trừ bỏ đi hồi ức tình căn, đệ nói cho đệ ấy những lo lắng vô vị này, bất quá chỉ khiến đệ ấy tăng thêm thống khổ mà thôi.”

Nàng nói được phân nửa, cân nhắc một lát, lại nói: “Hơn nữa sư đệ ta là kiếm tu như vậy, thanh dật xuất trần, siêu phàm thoát tục, cũng không dễ dàng để cho nữ tu nào đạt được.”

Vân Bất Hưu nguyên bản còn có chút bất bình, vừa nghe nàng nói như vậy, không biết nghĩ tới việc gì, vẻ mặt càng thêm cổ quái , một lúc lâu sau mới nói: “Có điều Giang sư huynh. . . . . . hình như tương đối thu hút sự yêu thích của nam nhân hơn a?”

Lời vừa nói ra, Chu Chính Bình cùng Nhan Thải Vi vẻ mặt chợt động, ánh mắt ngưng tụ trên người Vân Bất Hưu—— Dưới ảnh hưởng của chú văn Thiên Ma giáo, hắn từng đối với Giang Ứng Hạc không ngừng bày tỏ một hồi, bị sư huynh hắn trở tay nhét vào trong đất vô số lần.

Vân Bất Hưu: “. . . . . . Đệ không phải ý này. . . . . .”

Nhan Thải Vi ý vị thâm trường nhìn hắn một cái: “Được rồi, đệ không cần giải thích. Chưởng môn sư huynh, chúng ta vẫn là để ý đệ ấy chút đi.”

Chu Chính Bình sâu sắc đồng tình: “Cần phải vậy.”

Vân Bất Hưu: “. . . . . . Các người? ? ?”

Thành Vân Châu quỷ khí ngập trời, so với trăm năm trước càng thêm dày đặc.

Bồng Lai đệ tử khi đi vào nơi này, đã bị cảnh tượng bách quỷ dạ hành chấn động đến không dám cất bước, càng miễn bàn đến chuyện bình ổn tà tu. Ngày thường nhìn thấy quỷ tu đều là loại mới vừa mở mắt, tình cảnh này càng không cần phải nói.

Đệ tử trẻ tuổi chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ tốt chính mình không bị quỷ tu cắn nuốt, việc thật sự thanh trừ quỷ khí đều là do tiền bối và sư huynh, cùng với các trưởng lão ra tay, lần này chính đạo nhân sĩ rất đông, Bồng Lai phái lại có vài vị chân nhân, một vị tiên quân ở đây, cũng không xem là quá mức hung hiểm.

Nhưng nguy hiểm thực sự bên trong, chỉ có đám người Giang Ứng Hạc mới biết được.

Không khí thành Vân Châu hoàn toàn bị hủy hoại, tất cả phương hướng đều sụp đổ rối loạn, âm khí dày đặc lan tràn bốn phía, so với trăm năm trước còn nghiêm trọng hơn.

Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì? Giang Ứng Hạc thu hồi Vong Trần kiếm, nhìn về phía tăng nhân trẻ tuổi mặc cà sa tuyết trắng bên cạnh, hỏi: “Tuệ Tĩnh thiền sư?”

Ở trên trường kiếm băng tuyết của y, thân kiếm mơ hồ phát ra hơi lạnh, hàn quang đem quỷ khí lây dính trên thân kiếm từng chút một thanh trừ, khôi phục trạng thái vốn có.

Tuệ Tĩnh thiền sư chính là sư đệ của trụ trì Lan Nhược tự, tu vi đã Nguyên Thần kì, là Nhân quả phật tu nổi danh bên ngoài. Trên người hắn là một mảnh cà sa trắng tuyết, tuổi rất trẻ, giữa đầu mày có một phật ấn màu son.

“Tiểu tăng vô năng, chưa thể nhìn ra nhân quả.”

Giang Ứng Hạc khẽ nhíu mày, nói: “Vậy nơi đây, chỉ e là. . . . . .”

Lời y chưa nói hết, giữa đám người Bồng Lai phái cách đó không xa, đột nhiên nổi lên một luồng quỷ khí nồng nặc, như muốn biến thành thực thể xông thẳng lên trời, so với vừa rồi càng thêm dữ dội.

Nhưng ở trung tâm luồng quỷ khí xung thiên dường như không có đệ tử nào, một số vãn bối niên kỉ còn nhỏ tuổi té ngã ra xung quanh, để lộ quỷ khí dày đặc tứ phía, chỉ đơn độc hai bóng người đứng đó.

Lý Hoàn Hàn huyết mâu thâm u, ôm kiếm mà đứng; bên cạnh là Trường Dạ ngáp một cái, hứng thú mà nhìn người nào đó bị ma quỷ âm hàn bao bọc.

Trong chớp mắt, ngay cả bách quỷ dạ hành vừa mới bình ổn lại cuồng bạo lên, cùng lúc đó, chân trời mây đen chấn động, một tia thiểm điện thiên lôi xuất hiện giữa tầng mây, lộ ra vẻ dữ tợn.

“. . . . . . Nguyên Anh kỳ độ kiếp?” Tuệ Tĩnh thiền sư giật mình nói, “Sao lại bị quỷ khí quấn thân. . . . . . A, Giang tiên quân ——”

Hắn ngơ ngác nhìn Giang Ứng Hạc xông vào chỗ quỷ khí nghiêm trọng nhất, nơi thiên lôi đang hướng đến, trông thấy mảnh tay áo tuyết trắng kinh hồng kia lướt qua trước mắt, hình thành sự đối lập mãnh liệt giữa đất trời tăm tối.

Như một tia nắng sớm mông lung ánh vào trong mắt, chưa từng chần chừ mà xuyên qua giữa quỷ khí sâu thẳm nặng nề, từ chân trời giáng xuống.

Tiểu sa di bên cạnh hắn kéo kéo ống tay áo thiền sư, nói: “Sư phụ, người độ kiếp kia, là nhị đệ tử của Huyền Vi tiên quân.”

Tuệ Tĩnh thiền sư niệm một câu phật hiệu, rồi lướt mắt qua, nhìn về phía chung quanh, lẩm bẩm nói: “Thế nhân đều nói y lạnh lùng.”

Tiểu sa di thắc mắc nghiêng nghiêng đầu, nghe được lời tiếp theo của thiền sư.

“Giúp đỡ dân chúng, yêu thương đệ tử. Đường hướng đạo xa xôi mà vẫn bền lòng, đây là ôn nhu đệ nhất trong thiên hạ.”

Những lời này thật sự rất nhẹ, giây lát liền tiêu tán, chỉ còn quỷ khí âm u, dưới vô số sấm giăng chớp giật cuồn cuộn, lấy Tần Quân làm trung tâm mà bộc phát ra.

Lý Hoàn Hàn cùng Trường Dạ ban đầu còn không có biểu tình gì, chỉ cảm thấy tên ác linh này trùng tu độ kiếp mà thôi, mãi đến khi thấy Giang Ứng Hạc xông vào, mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. . . . . . Sư tôn sẽ không nghĩ tên khốn kiếp Tần Quân này thể chất yếu ớt, lại tái phát lây nhiễm quỷ khí đi? !

Hai người bọn họ tu vi đều không cách biệt mấy so với Tần Quân, ác linh kia lại không thèm che dấu, tất nhiên hiểu được minh bạch rõ ràng, nhưng Giang Ứng Hạc vẫn luôn bị hắn giấu diễm lừa gạt. . . . . .

Lý Hoàn Hàn nắm chặt trung bộ vỏ kiếm, không dời mắt mà nhìn chằm chằm trung tâm quỷ khí xoay vần, khi vừa định tiến lên, lại bị Trường Dạ ngăn cản.

“Ngươi định nói cho sư tôn?” Tiểu sư đệ chỉ lộ ra một nửa gương mặt ánh mắt âm trầm, dùng kỹ xảo truyền âm đặc thù nói với hắn: “Lý sư huynh, sau khi tiến vào nơi quỷ khí nồng nặc như vậy, ngươi cũng là tà tu, ma khí trên người ngươi. . . . . .”

Lý Hoàn Hàn lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Chó chê mèo lắm lông.”

“Ta chỉ là sợ các ngươi phá hoại lẫn nhau, dây đến ta mà thôi.” Trường Dạ tiểu sư đệ quay đầu, âm u trong mắt tán đi, ngọt ngào mỉm cười một cái, “Ta còn muốn ở bên cạnh sư tôn, bồi y trăm năm ngàn năm không dứt.”

Tần Quân quả thật là “Bệnh cũ tái phát” .

Hắn là một ác linh, quỷ khí nồng nặc như vậy với hắn mà nói căn bản là vật đại bổ, mới có thể không cẩn thận tác động đến thiên lôi độ kiếp —— hắn cùng Lý Hoàn Hàn đã sớm có thể tiến giai Nguyên Thần, đây chỉ là con đường kiếp trước đã từng đi mà thôi.

Nhưng hai người bọn hắn đều tận lực trì hoãn, cảnh giới thăng càng nhanh, khí tức công thể đạo môn chính tông bên ngoài sẽ càng nhạt. Mà trên người sư tôn tất cả đều là linh lực tinh thuần của đạo môn chính tông, hắn không muốn cùng Giang Ứng Hạc có khoảng cách, bất luận là khoảng cách gì.

Quỷ khí toàn thân ở trong cơ thể hắn không ngừng tràn ra, mà hắn che dấu đã lâu, tay phải vẫn luôn cầm kiếm, đã bắt đầu rơi rớt máu thịt, lộ ra xương trắng rùng rợn.

Đây chỉ là một giai đoạn trong công pháp quỷ tu mà thôi, ba ngàn năm trước, bề ngoài hắn đích thực chính là như vậy. Máu thịt trên tay phải Tần Quân chậm rãi hòa tan biến mất, đồng thời khôi phục nguyên trạng, cũng phóng xuất ra phần sức mạnh phong kín đã lâu.

Nhưng hắn không dự đoán được Giang Ứng Hạc lại đối diện quỷ khí xung thiên, đội lấy thiên lôi trên đầu xông đến.

Hơi thở của sư tôn xuyên qua không khí lạnh lẽo, đột nhiên đến bên cạnh hắn, giống hệt như hơn trăm năm trước lôi hắn đang ngủ say từ trong kén ra.

Giang Ứng Hạc không lập tức chú ý tới tay hắn, mà là trực tiếp vận khởi công pháp, bảo vệ tâm mạch và Nguyên Anh hắn, liền nói ngay: “Vận công độ kiếp.”

“Sư tôn. . . . . .”

“Nghe lời, vận công độ kiếp.” Giang Ứng Hạc giương mắt nhìn lên, trong giọng nói du dương thản nhiên thường ngày, ấy vậy mà có một tia run rẩy ẩn giấu.”Có sư tôn ở đây.”

Tần Quân ngẩn ra một chút.

Hắn nghe được hơi thở ổn định của Giang Ứng Hạc, thanh âm có chút tự trách.

“Không nên để ngươi tới. . . . . .” thanh âm trầm thấp, đâm thẳng vào đầu tim tên ác linh này, chọc ra vết máu, “Là do ta sơ sót.”

Tần Quân nhìn đôi mắt y, nhìn thấy giữa đầu mày y lộ ra một phần lo lắng, dùng khí lực thật lớn, mới kiềm chế được xúc động muốn hôn lên môi y.

Tại sao là hôn môi, mà không phải ăn luôn?

Tần Quân cũng không biết, hắn cũng không muốn tìm hiểu.

Hắn chỉ biết, trong khoảnh khắc này, hắn khao khát khôn cùng muốn đem sư tôn mang về lãnh địa quỷ tu, muốn đem kiếm tu ngàn năm xuất trần thoát tục này kéo vào hồng trần.

Bàn tay chỉ còn xương trắng kia cầm lấy góc áo của sư tôn hắn, như nâng lên một mảnh tuyết tan trong suốt.

Mặc dù băng hàn thấu xương, ngàn vạn cách trở, cũng không buông tay.