Bộ Tinh Đấu kiếm pháp trên tay Tần Quân quả thực luyện rất tốt, hắn cũng không hành động viển vông, mà thật sự là thiên tư trác tuyệt. Giang Ứng Hạc chỉ nhìn một lần đã vô cùng hài lòng, còn làm bộ nghiêm khắc mà nghiêm mặt dạy dỗ hắn, khuyên đồ đệ phải ổn định vững chắc từng bộ từng cước một, kỳ thật trong lòng y so với bất kỳ ai đều vui mừng.
Đến Tu Chân Giới hơn một ngàn năm, y từ buổi đầu khϊếp sợ mờ mịt, cho tới bây giờ tâm như nước lặng, rất ít khi có loại cảm giác thành tựu này. . . . . . Lúc trước bị hệ thống ngăn cản không cho thu đồ đệ, đến giờ mới phát hiện lợi ích của việc nuôi đồ đệ.
Có hơi giống như một trò chơi nuôi dưỡng, nhìn thấy bọn họ càng ngày càng trở nên tốt hơn, có cảm giác đặc biệt thỏa mãn.
Có điều việc lựa chọn bội kiếm cho Trường Dạ, đã làm phiền lòng Giang Ứng Hạc thật lâu.
Giang Ứng Hạc lại lật một quyển đồ phổ ghi chép kiếm khí, vẫn không chọn được thứ thích hợp—— Trường Dạ vẫn là hình dáng thiếu niên, khí lực cũng không lớn, không thích hợp trường kiếm trọng lượng nặng nề, nếu nói có thể chọn, một thanh nhuyễn kiếm mới là thích hợp với hắn nhất.
Đang lúc y nghĩ có nên nhờ người đúc một thanh cho tiểu đồ đệ hay không, ngoài huyền môn Bạch Hạc Ngọc Vũ vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, theo sau tiếng gõ, một cái đầu nhỏ mang mặt nạ từ trong khe cửa ló ra, ánh mắt mong chờ mà nhìn vào.
. . . . . Quá đáng yêu đi.
Nét đẹp thiếu niên nam nữ khó phân như Trường Dạ, đối với loại tuyển thủ độc thân không có kinh nghiệm yêu đương như Giang Ứng Hạc lực sát thương quá lớn. Giang Ứng Hạc buông đồ phổ kiếm khí trong tay, nhìn thấy tiểu đồ đệ hướng y nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó chạy đến bên người y.
"Sư tôn.” Trường Dạ sáp lại gần, lặng lẽ ngửi ngửi mùi hương lãnh đạm trên người y, dán vào cánh tay y hỏi, “Lý sư huynh có phải qua đêm ở Bạch Hạc Ngọc Vũ hay không? Không phải nói không được ngủ cùng sư tôn sao? Con đều tự mình ngủ, vì sao sư huynh lớn hơn con nhiều tuổi như vậy, còn muốn sư tôn ngủ cùng huynh ấy?”
Hắn lên án mấy câu, hai tròng mắt lấp lánh nhìn về phía Giang Ứng Hạc, linh ấn màu bạc giữa mi tâm ẩn ẩn sáng lên, ngữ điệu có phần keo kiệt: “Sư tôn không ngủ cùng Dạ nhi, cũng không thể ngủ cùng Lý sư huynh.”
Giang Ứng Hạc sửng sốt một chút, y nhớ rõ ngày hôm qua y giúp Hoàn Hàn ôn dưỡng kinh mạch lại theo thói quen ngủ mất, lúc sáng sớm không nhìn thấy đại đồ đệ, còn tưởng rằng đối phương đã sớm trở về nghỉ ngơi .
"Hắn không trở về?”
“Đúng vậy!” Trường Dạ nghiêm túc gật gật đầu, “Con ở Bích Sắc Xuân Cảnh đối diện Phong Tuyết Cư của Lý sư huynh, con đã nhìn cả đêm !”
Giang Ứng Hạc đều bị hắn chọc cho bật cười, đưa tay gõ gõ đầu tiểu đồ đệ: “Con nhìn cái này làm gì, sao hết đứa này tới đứa khác đều không biết bao dung? Ngày hôm qua là do thân thể sư huynh con có chút vấn đề.”
Thanh Tịnh nhai tuy rằng gọi là nhai, nhưng kỳ thật là một ngọn núi có rất nhiều chỗ cao thấp bất đồng, Bạch Hạc Ngọc Vũ ở giữa trung tâm, xung quanh bao bọc nhiều tiên phủ phúc địa lớn nhỏ, từng động phủ đều do Giang Ứng Hạc khi tới đây tu đạo tự mình đặt tên.
Có điều nơi này rất ít tôi tớ ra vào, y lại chỉ có ba đệ tử, bởi vậy Thanh Tịnh nhai còn dư rất nhiều nơi không có người ở.
Trường Dạ để cho y gõ một chút, vội vàng đưa tay xoa xoa đầu, dùng giọng nói thiếu niên còn chưa vỡ giọng lẩm bẩm mấy câu: “Thân thể có vấn đề. . . . . . Hôm nay đã cùng Tần Quân đến vực Phong Đao Vũ Kiếm đánh nhau rồi, chỉ toàn là giả bộ. . . . . .”
Thanh âm hắn quá nhỏ, Giang Ứng Hạc chưa dùng tới tu vi, không thể nghe được rõ ràng, cúi đầu hỏi: “Cái gì?”
“Lý sư huynh cùng Tần sư huynh đi luận bàn kiếm pháp .” Trường Dạ ngoan ngoãn nói, “Con tu luyện trong chốc lát, nghĩ đến sư tôn chỉ ngủ cùng sư huynh, cũng không thích Dạ nhi, liền tu hành không được nữa, đi tìm sư tôn .”
Hắn vậy mà nói đến hợp tình hợp lý, một bộ thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy với số tuổi của hắn ngày ngày quấn lấy Giang Ứng Hạc có gì không đúng.
Thế nhưng trong ấn tượng của Giang Ứng Hạc, hắn là được cứu ra từ trong băng phong của yêu thú, chưa trải sự đời, ngây ngô thuần khiết, lại không nơi nương tựa, có chút ỷ lại sư trưởng, coi như cũng là chuyện rất bình thường.
“Sao lại không thích con.” Giang Ứng Hạc trước tiên an ủi một câu, sau đó ngờ vực nói, “Có điều sao lại có cảm giác nuôi con thành nữ hài tử rồi? Vẫn là ta quá nuông chiều con, nuôi thành đứa nhõng nhẽo yếu ớt.”
Đang lúc y ngẫm lại phương pháp giáo dục của mình, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm trẻ tuổi xa lạ.
“Đệ tử Lục Thành, vâng mệnh chưởng môn đến bái kiến Tiên quân.”
Giang Ứng Hạc nghe thấy là người chưởng môn sư huynh phái đến, biết là có việc thương lượng: “Vào đi.”
Một nam thanh niên mặc đồng phục đệ tử màu xanh tiến vào trong huyền môn, mang một lệnh bài truyền tin màu đen đặt trên ngọc án, hành lễ nói: “Chưởng môn nói hơn trăm năm trước, Tiên quân cùng Nhan chân nhân từng đi bình định quỷ khí, có liên quan với việc này.”
Giang Ứng Hạc khẽ gật đầu, nhìn đệ tử đưa tin rời khỏi huyền môn, hoàn toàn không chú ý tới tiểu đồ đệ bên cạnh nhíu chặt hai mày.
Mãi đến khi đệ tử kia rời khỏi Bạch Hạc Ngọc Vũ, Trường Dạ mới đưa tay nhè nhẹ chạm vào mặt nạ, loại cảm giác bảo vệ lãnh địa đáng sợ này dần chầm chậm tiêu tán. Hắn nhịn không được lại dán sát vào Giang Ứng Hạc một chút, bất chợt ý thức được bản thân vừa rồi quá mức mẫn cảm .
Chỉ là phòng bị hai tên tà tu bụng dạ khó lường kia mà thôi, sao lại đến mức ngay cả đệ tử Bồng Lai tới gần bên cạnh Giang Ứng Hạc, hắn cũng cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm? Trường Dạ dời tầm mắt, nhìn qua góc mặt ưu mĩ của sư tôn, trong nháy mắt hầu như không thể lý giải cảm xúc của bản thân.
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc gϊếŧ hai người ở Hợp Hoan tông, nghĩ đến lời nói dơ bẩn tục tĩu trong miệng hai kẻ kia. Mỗi khi có chút suy nghĩ liên tưởng đến những kẻ “Vấy bẩn sư tôn” này, Trường Dạ đều cảm thấy trong ngực mình dường như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn lại đến gần thêm một chút, được mùi hương nhàn nhạt lạnh lẽo trên người Giang Ứng Hạc vuốt ve tâm trạng.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ ở trong Băng phong lâu như vậy, lại đối với thân thể tu sĩ đạo môn sinh ra hứng thú?
Trường Dạ chống cằm, từ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tìm ra một con đường, lý giải nửa ngày mới lý giải được một chút. . . . . . Hắn đối với đạo thể Giang Ứng Hạc thật ra không có gì hứng thú, nhưng hắn đối với. . . . . .
Trường Dạ mang gương mặt diễm sát thiên hạ, trong đầu không biết vì sao bắt đầu xuất hiện những thứ không thể miêu tả, không để ý tới sư tôn hắn xem xét lệnh bài truyền tin, chờ đến lúc những thứ không thể miêu tả từ từ thăng cấp, mới nghe thấy tiếng nói du dương trầm thấp của Giang Ứng Hạc.
“Vân Châu mới vừa khôi phục nguyên khí, không khí hòa hoãn trở lại, lại gặp quỷ tu du thành, bách quỷ dạ hành. Quỷ tu nếu đã tề tụ, chúng ta cũng cần có điều phòng bị.”
Trường Dạ bị gián đoạn một chút, phút chốc hạ mắt, đáp lại: “Ừm.”
“Trở về tu hành cho tốt, lần này đem theo các con đồng hành. . . . . . Hửm? Lỗ tai sao lại đỏ như vậy?”
Trường Dạ đưa tay che tai, bản thân cũng không ngờ lại nóng như vậy, xoa xoa một chút, sau đó mới nói: “Chỗ của sư tôn nóng quá.”
Nóng? Giang Ứng Hạc theo bản năng nhìn lướt qua chung quanh.
Vách tường bạch ngọc ở Bạch Hạc Ngọc Vũ, bị chữ “Nóng” này phê bình, quật cường mà tỏa ra khí tức mát mẻ. . . . . .
.......
Trên lệnh bài truyền tin lần này không chỉ có sự vụ ở thành Vân Châu, còn có rất nhiều việc điều động nhân sự ở Bồng Lai phái cùng với chính đạo. Những thứ này không phải truyền âm có thể từ từ nói rõ, cho nên Chu Chính Bình mới đưa lệnh bài truyền tin đến đây.
Ngoại trừ lệnh bài truyền tin, Bồng Lai phái cũng mở một hội nghị hiếm khi giáp mặt tề tụ.
Bồng Lai chưởng môn Chu Chính Bình, Trường Trữ chân nhân Nhan Thải Vi, Thanh Yến chân nhân Vân Bất Hưu. . . . . . Cùng với người thiên phú tốt nhất, cảnh giới cao nhất trong sư môn bọn họ, Giang Ứng Hạc.
Chu Chính Bình vung phất trần, hướng về phía mọi người trình bày: “Bách quỷ dạ hành, khó tránh khỏi sẽ làm bị thương bách tính thế gian, chúng ta không thể chậm trễ, các đạo môn chính tông khác cũng đã bắt đầu xử lý việc này .”
Vân Bất Hưu nhanh nhẹn thẳng thắn, trực tiếp hỏi: “Vân Châu này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ở địa giới Đông Châu chúng ta, nơi này cũng không xem như âm khí dày đặc, sao mỗi khi có việc bạo phát, đều là ở chỗ này?”
Chu Chính Bình đã sớm suy nghĩ nhiều ngày, vẫn không có manh mối, thở dài nói: “Không rõ nguyên do, nhưng không thể xem như không thấy, trong Lan Nhược tự hẳn là có phật tu suy đoán nhân quả, đến lúc đó mọi người gặp gỡ, có thể hỏi Tuệ Tĩnh thiền sư.”
Lời này của hắn là nói với Giang Ứng Hạc, trong mấy sư đệ sư muội, chỉ có Giang sư đệ là người ổn trọng nhất.
Giang Ứng Hạc gật gật đầu, nói: “Bồng Lai đệ tử, có sư trưởng chỉ dạy, thân nhân bằng hữu bảo vệ, đối với quỷ tu tùy ý sinh trưởng mà nói, vẫn là có phần giống như đóa hoa trong nhà kính. Ta cảm thấy lúc này đây, có thể. . . . . .”
Y chưa nói hết, ba người bên kia trong lòng không hiểu sao đều run lên, có một dự cảm không tốt lắm.
“Giang sư đệ. . . . . .” Nhan Thải Vi một thân áo tím nuốt nuốt nước miếng, “Đệ sẽ không. . . . . . định đem đồ đệ của đệ theo chứ?”
Giang Ứng Hạc còn thật sự đáp: “Các đệ tử Bồng Lai khác, nếu như nguyện ý, cũng có thể cùng theo rèn luyện, vì thương sinh làm thêm chút chuyện.”
Nhan Thải Vi nghĩ đến mấy vị dưới tòa y kia một chút, phiền muộn nhanh chóng dâng lên đôi mi thanh tú: “Thật ra cũng không phải không được.”
Giang Ứng Hạc hơi nhíu mày, có chút không vui nói: “Lẽ nào sư tỷ đối với bọn chúng có thành kiến gì? Có thể nói thẳng với ta.”
Vân Bất Hưu bên cạnh muốn nói lại thôi, cùng Chu Chính Bình liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người một lúc lâu không lên tiếng, ánh mắt đều dừng trên người Nhan Thải Vi.
Nhan Thải Vi ngữ điệu rầu rĩ thở dài, nói: “Ta chỉ là cảm thấy, Trường Dạ dưới tòa đệ rất tốt, nhưng Lý Hoàn Hàn và Tần Quân nếu xuất hiện, bọn nó một người thân thể Thiên Ma, một người toàn thân quỷ khí, sợ sẽ bị các đệ tử chính đạo khác nhận nhầm thân phận, đến lúc đó sẽ không tốt lắm.”
Giang Ứng Hạc: “. . . . . .”
“Đặc biệt là Tần Quân, khi niên thiếu bị vạn quỷ xâm thần, đến bây giờ thân thể còn yếu ớt, quỷ khí lượn lờ, chỉ sợ ngay cả Nguyên Anh đều lẫn tạp chất.” Nhan Thải Vi nâng mắt, vẻ mặt rất sầu muộn, “Tính tình Tần Quân kia. . . . . . ừm. . . . . .”
Nhan Thải Vi ngập ngừng, nửa ngày không nói ra được, Vân Bất Hưu bên cạnh sâu kín bổ sung một câu.
“. . . . . . Chọc hắn nóng nảy, gϊếŧ người so với gϊếŧ quỷ còn nhiều hơn.”
Giang Ứng Hạc: “. . . . . . Thật cũng, không đến mức đó?”
Ở trong lòng y, Quân nhi ngay cả một chén trà quý giá cũng dặn dò mình giữ gìn cẩn thận, nào có đáng sợ như bọn họ nói, nhiều lắm là làm việc dứt khoát, có chủ kiến một chút.
Giang Ứng Hạc yếu ớt đáp lại một câu như vậy, nhìn thấy ánh mắt ba người cùng nhau tụ lại đây, chiếu lên người mình. Tiểu Vân sư đệ lại cảm giác được thứ gì đó không quá tốt đẹp, nghẹn hồi lâu mới nói: “Bởi vì đồ đệ huynh đối với huynh khác biệt, bọn họ quả thực. . . . . . là Tiêu chuẩn kép vang danh Bồng Lai!”
Giang Ứng Hạc mờ mịt nhìn hắn: “. . . . . . Tiêu chuẩn kép?”