Dưới Tòa Của Tiên Quân Toàn Tà Tu

Chương 20:.....

Quỷ khí nồng đậm quanh thân hắn vần vũ lượn vòng, xuyên qua thân thể yếu ớt.

Ánh mắt Tần Quân là màu xám đậm, khi lướt qua người khác, luôn có cảm giác lơ đãng khinh thường, nhưng giờ phút này nhìn vào trong mắt Giang Ứng Hạc, đã có một phần quý trọng kỳ lạ.

Giang Ứng Hạc bảo vệ tâm mạch và Nguyên Anh hắn, bên tai là lôi kiếp Nguyên Thần cuồn cuộn trên không trung, thấp giọng nói: “Chỉ sợ là năm đó chưa thể trừ bỏ hoàn toàn quỷ khí trong thân thể ngươi, mới có hôm nay. . . . . .”

Lời nói của y đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên tay phải Quân nhi.

Vốn là gân cốt cân xứng, ngón tay và cánh tay đều đặn thon dài, máu thịt bám vào trên xương tất cả đều tan biến, chỉ còn lộ ra xương trắng dày đặc cùng da gân còn sót lại. Trường bào nguyên bản tối màu bị vết máu thấm vào, tỏa ra mùi máu nồng nặc.

Giang Ứng Hạc nhất thời ngay cả lời nói cũng không biết nói như thế nào .

Y dành ra một tay, chạm vào trên xương ngón tay đối phương, động tác ngừng một chút.

Mây nơi chân trời đột nhiên nặng nề, một đạo thiên lôi giáng thẳng xuống, chẻ vào ngay chính giữa quỷ khí nồng nặc.

Lại nói, các tu sĩ đều tránh xa những đạo hữu độ kiếp, một phần là nếu bản thân đạt tới cảnh giới, thiên kiếp treo cao, những người khác độ kiếp cũng sẽ dẫn động lôi kiếp của bản thân, một vấn đề khác chính là, nếu ở quá gần, thiên lôi sẽ có thể đánh nhầm.

Giang Ứng Hạc là Động Hư cảnh, đối mặt lôi kiếp Nguyên Thần kì, tuy rằng cũng không tính là khó khăn, nhưng vẫn bị Thiên đạo quanh thân nặng nề ép đến nhíu mày.

“Tay ngươi. . . . . .”

Giang Ứng Hạc chỉ hỏi một nửa, liền chậm rãi siết lấy ngón tay Quân nhi, nói: “. . . . . . Sư tôn sẽ nghĩ biện pháp.”

Thanh âm y rất thấp, mang theo loại ôn nhu những người khác căn bản không có tư cách nghe được. Tần Quân rõ ràng là một ác linh không máu không thịt, cũng không cần trái tim biết đập, giờ khắc này lại cảm thấy trong l*иg ngực có một trái tim của con người, kịch liệt rung động.

Hắn đột nhiên trở tay nắm lấy tay Giang Ứng Hạc.

“Sư tôn, ” Giọng nói Tần Quân hơi khàn khàn, như chà sát trên giấy ráp, nặng nề vang bên tai, “Nếu ta thật sự biến thành một quỷ vật, sư tôn. . . . . . có phải không cần ta nữa hay không?”

Hắn rất ít khi nói lời này.

Giang Ứng Hạc nâng mí mắt, con ngươi màu mực sáng ngời nhìn hắn một lát, giống như hứa hẹn mà nói: “Sư tôn sẽ không để ngươi biến thành bộ dáng đó.”

Quỷ khí âm trầm xung quanh khuếch tán, chấn động theo từng đợt thiên lôi đánh xuống. Tần Quân hạ ánh mắt, đối với thiên lôi đánh vào trên thân không rên một tiếng, mà nhìn chằm chằm ngón tay Giang Ứng Hạc cùng hắn giao nhau.

Trong lòng hắn quả thực có rất nhiều ác niệm quay cuồng, không ngừng kêu gào quấy nhiễu lý trí. Ví như giờ phút này, sư tôn hắn nắm tay hắn, gần trong gang tấc, ý niệm lớn nhất trong lòng hắn chính là đem y đoạt về, nuôi dưỡng, đặt ở nơi chỉ có bản thân có thể nhìn thấy.

Nhưng mà, không được.

Hắn chưa bao giờ nhận thức thanh tỉnh đến vậy, hắn muốn nhìn thấy chính là Giang Ứng Hạc hiện tại.

Hắn vĩnh viễn không muốn thấy, ngày nào đó tuyết kiếm Vong Trần chỉ vào chính mình.

Giang Ứng Hạc nào biết trong lòng Quân nhi suy nghĩ cái gì, y vừa nhớ lại con đường tu hành của Tần Quân này hơn trăm năm qua, vừa nghĩ phương pháp bổ cứu. . . . . . Cái tay này thoạt nhìn không ảnh hưởng hoạt động, nhưng mà không thể cứ vậy a! Như vậy về sau lúc Quân nhi tìm đạo lữ, nữ tu nhà ai có thể không sợ hãi?

Giang Ứng Hạc cảm thấy mình giống như ông bố già, ba đứa con không đứa nào nuôi nấng tốt, tu hành không cần phải nói, ngày sau tìm vợ y đều nhịn không được hạ chút quyết tâm.

Thiên lôi đột phá từ Nguyên Anh lên Nguyên Thần cũng không dễ vượt qua. Trong toàn Tu Chân Giới, sau khi đột phá Nguyên Thần là có thể được tôn xưng một tiếng chân nhân, ai mà không phải chuẩn bị hết mấy trăm năm, tìm một ngày lành tháng tốt, động thiên phúc địa rồi mới dẫn động thiên lôi, nào có như Quân nhi thế này. . . . . .

Giang Ứng Hạc bảo vệ tâm mạch hắn, dặn dò: “Sự tình bất ngờ, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, Quân nhi. . . . . .”

Lời y vừa nói, liền cảm giác Tần Quân dường như có chút chống đỡ không được , cúi đầu ôm lấy mình.

Giang Ứng Hạc thở dài, nói: “Loại chuyện này, ngay cả ta cũng không thể giúp ngươi, chỉ có thể làm một tầng bảo hộ sau cùng cho ngươi, tới gần ta có tác dụng gì?”

“Có tác dụng.” thanh âm Quân nhi khàn khàn tựa như đang khát khô, “Sư tôn, để cho ta ôm một chút.”

Cánh tay hắn siết chặt, đặt ở sau thắt lưng Giang Ứng Hạc, giữa tầng tầng tiên bào rộng thùng thình ôm lấy hông đối phương, mới chợt nhận thấy thì ra thắt lưng Giang Ứng Hạc lại thon gầy như vậy.

Giang Ứng Hạc thường ngày mặc y phục rất nhiều lớp, tuy rằng trông phiêu dật xuất trần, nhưng khiến cho người ta nhìn không rõ thân hình của y, chỉ có thời điểm ôm vào trong ngực, nắm ở trong tay, mới có thể cảm giác được độ ấm thân thể y.

Rất nhẹ, khi đặt trong lòng bàn tay, Tần Quân gần như không cảm thấy được sức nặng, đối phương nhẹ nhàng xoay người là có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Hắn theo bản năng ôm đến càng chặt, nghe được thanh âm bất đắc dĩ của sư tôn: “Chẳng lẽ như vậy có thể tiếp sức cho ngươi độ kiếp sao?”

Giang Ứng Hạc nói lời này, ý là muốn cổ vũ hắn dũng cảm đối diện thiên kiếp, nhân sinh luôn luôn có những lúc biến đổi bất ngờ như vậy. . . . . . Huống hồ còn có mình ở đây, cho dù không thể tấn chức, cũng không bị hủy đi gốc rễ tu hành.

Nhưng không nghĩ tới nhị đồ đệ thường ngày độc lập tự cường, chuyên môn tiền trảm hậu tấu, lần đầu tiên lại ôm lấy vai y thân mật như vậy, giọng nói nặng nề đáp lại: “Có thể.”

Giang Ứng Hạc: “. . . . . .”

Đứa nhỏ này không có cách nào dạy dỗ.

Đang lúc Giang Ứng Hạc bị ý tưởng này quét qua trong não, chợt nhìn thấy thanh tiến độ Hệ thống sư tôn Tấn Giang đột nhiên nhảy lên một nấc, hệ thống còn tỏa ra bong bóng màu hồng phấn, thả một trái tim cho y.

Giang Ứng Hạc: . . . . . . Đây là cái quỷ gì a!

Lôi vân cuồn cuộn.

Dị tượng độ kiếp như thế này kinh động mọi người, ngay cả bách quỷ dạ hành cũng đồng thời cuồng loạn lên.

Một đám quỷ khí đen như mực bao vây giữa trung tâm lôi kiếp, căn bản nhìn không ra tình huống bên trong thế nào, chỉ có sức nặng lôi điện không ngừng hội tụ cùng quỷ khí tàn sát bừa bãi.

Lý Hoàn Hàn một thân hàn khí đứng một bên, không ai dám tới gần vị này. Mấy đệ tử Bồng Lai chính mắt thấy Huyền Vi tiên quân vì Tần sư huynh mà chọc thủng trung tâm quỷ khí tiến vào, đừng nói tới gần Lý sư huynh, ngay cả tiểu sư đệ Trường Dạ thoạt nhìn dễ chịu nhất, ý cười bên môi trông cũng có chút khiến người ta sợ hãi.

Trường Dạ tuy có bội kiếm, nhưng cũng không phải danh khí trên Quan kiếm quyển, mà là một thanh nhuyễn kiếm Giang Ứng Hạc cất riêng, lúc này ngoan ngoãn mà quấn trên thắt lưng, răng cưa trước sau móc vào một chỗ. Đây là Giang Ứng Hạc miễn cưỡng chọn ra, có chút không hài lòng, dường như có ý định đúc lại cho Trường Dạ.

Nhưng hắn lại yêu như trân bảo, ngày đêm không rời tay. Bất quá giờ phút này, Trường Dạ cũng không vuốt ve chuôi nhuyễn kiếm này, mà là vô thức mân mê cây sáo màu ngọc bích bên hông.

Trường Dạ thong thả gõ gõ bên dưới mặt nạ, ấn ký màu bạc giữa đầu mày khi ẩn khi hiện, cảm thấy răng mình đều ngứa ngáy, trong đầu đã muốn đem Tần sư huynh này cắn chết vài lần.

Tập tính Thiên Hống vô cùng đặc thù, hắn ngoại trừ long não ra, gần như không có gì muốn ăn, so với Tần Quân tên ác linh cắn nuốt thần hồn kia hoàn toàn khác biệt.

Trường Dạ đã muốn não bổ đến Tần Quân dụ dỗ Giang Ứng Hạc thế nào, sau đó nhìn sang Lý Hoàn Hàn vẫn luôn ngưng trệ bất động chợt “keng” một tiếng rút kiếm, sát khí ẩn giấu trên người đã lâu cơ hồ tràn ra.

Hắn vội vã ngăn lại tên Thiên Ma này: “Sư huynh!”

Tiếng “Sư huynh” này, thật đúng là tình chân ý thiết khó có được a.

Lý Hoàn Hàn lạnh như băng trừng mắt liếc hắn một cái, ngữ khí âm lãnh: “Tránh ra, ta phải làm thịt tên chó chết kia.”

Lời này vừa dứt, lôi vân bên kia đột nhiên ngừng, quỷ khí vờn quanh giống như rốt cục được xua tan, chậm rãi tản ra bốn phía.

Trường Dạ nào còn tâm tư ngăn cản hắn, quay đầu vừa định nhìn xem có thể nhào vào lòng sư tôn một chút hay không, liền thấy tay Tần Quân lưu luyến mà rời khỏi bên thắt lưng Giang Ứng Hạc.

Trường Dạ: “. . . . . . Đi, ta giúp ngươi.”

Nhưng lời này cũng không thể trở thành sự thật, dù trong lòng có đằng đằng sát khí hơn nữa, đối diện với nguy cơ lộ tẩy đều phải sống chết nhịn xuống.

Lúc này quần áo trên người Tần Quân đã sắp nhuốm máu hơn phân nửa, là vết thương lôi kiếp đánh vào trên thân bổ ra, nhưng hắn cảm giác vẫn như bình thường, nhìn chằm chằm vào cạnh mặt Giang Ứng Hạc .

Có lẽ do ánh mắt này quá nóng bỏng, sư tôn còn đang giúp hắn ổn định cảnh giới nâng đôi mắt lên, nhẹ nhàng đảo qua liếc mắt một cái, Tần Quân lập tức thu liễm vẻ mặt, nhìn về phía hai người bên cạnh.

Lý Hoàn Hàn chậm rãi ấn huyết kiếm vào trong vỏ, mặt không chút thay đổi nói: “Chúc mừng sư đệ.”

Trường Dạ bên cạnh nhéo nhéo ngón tay chính mình, dường như đè ép nguyên hình xao động trong cơ thể, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới Tần sư huynh tài năng ở quỷ thành Vân Châu độ kiếp, ở chốn bách quỷ dạ hành này, đúng là vô cùng khủng bố. . . . . . Nga đúng rồi, sư tôn còn chưa biết đi, mới vừa rồi Tuệ Tĩnh thiền sư cùng chư vị tiền bối tra xét một phen, nói nơi đây quỷ khí xung thiên, rất có thể là vấn đề do lịch sử truyền lại.”

Giang Ứng Hạc phân ra một phần chú ý, hỏi: “Là vấn đề gì?”

“Nghe nói là một vị quỷ tu đại năng đã ngã xuống ở nơi này, rất có thể là Chủ nhân Thiên hạ quỷ tông ba ngàn năm trước, người kia gọi là cái gì. . . . . .” Trường Dạ còn giống như thật sự suy nghĩ một lát, “Hình như có ghi chép lại, vị Quỷ Tông tông chủ kia gọi là Bỉnh Chi.”

Hắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Ây da? Tần sư huynh có phải tên tự cũng là Bỉnh Chi hay không?”Tiểu sư đệ “Thiện lương nhu thuận” này nói chuyện thật sự quá nhanh , Tần Quân căn bản không có thời gian ngăn cản, liền nghe thấy cái miệng nhỏ nhắn này lanh lảnh đem đồ hắn giấu ở đáy quần đều giũ ra .

Tần Quân ngắt lời nói: “Ta cùng quỷ tu sao có thể giống nhau.”

Trường Dạ khẽ hừ một tiếng: “Huynh cùng quỷ tu, quả thật là vô, cùng, không, giống a!”

Hai người chính là cố kỵ Giang Ứng Hạc bên cạnh, mới không có ầm ĩ bên ngoài. Đợi cho Giang Ứng Hạc thu tay lại, xác định Tần Quân lần này độ kiếp không còn trở ngại, mới phát hiện xung quanh vây một vòng đạo hữu chính đạo.

Đồng môn Nhan sư tỷ trông thấy thiên lôi liền chạy tới , hiện tại mới thấy bóng dáng Giang Ứng Hạc, nhìn thấy người không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là đi qua hỏi vài câu: “Rốt cuộc sao lại thế này? Ta nhìn thấy là lôi kiếp Nguyên Thần kì, ta cũng không thể tới gần, sư đệ có bị thương hay không?”

Giang Ứng Hạc khẽ lắc đầu, chỉ đưa tay nâng lên cánh tay Tần Quân, ngón tay thon dài trắng như sương nắm chặt một phiến xương cốt lạnh như băng, thấp giọng nói: “Có điều Quân nhi có chút vấn đề.”

Nhan Thải Vi gật đầu nói: “Như vậy cũng không sao, người bảo trụ là được, tay có thể từ từ trị.”

Tuệ Tĩnh thiền sư ở một bên cũng tiến đến vài bước, nói: “Giang tiên quân, nếu như không chê, xin theo bần tăng đến Lan Nhược tự tạm cư một chuyến, có lẽ có biện pháp chữa trị.”

Giang Ứng Hạc vừa định nói phải bình ổn nơi đây đã, rồi mới quyết định, liền trông thấy theo lôi vân tản đi, quỷ tu khắp thành Vân Châu đều như lửa thiêu mông trong phút chốc quay về, chớp mắt ly khai địa giới loài người, chỉ có hai, ba con mèo nhỏ không đuổi kịp đội ngũ rớt lại, bị các đệ tử trẻ tuổi dọa đến run rẩy.

Đây là chuyện gì phát sinh, vợ lão Đại bọn họ sinh em bé sao?

Giang Ứng Hạc một câu cự tuyệt nghẹn ở yết hầu, hít một ngụm nói: “. . . . . . Cung kính không bằng tuân mệnh.”