Sấm sét vang trời, mưa to xối xả quét qua vách đá dựng đứng.
Giang Ứng Hạc lặng yên đứng trên vách đá, áo trắng như tuyết không dính nửa điểm tro bụi, trên người cũng không có giọt mưa nào thấm vào, y trông về vực núi Phong Đao Vũ Kiếm xa xa chìm trong mây đen trùng điệp chăm chú quan sát trong chốc lát.
Còn chưa ra. . . . . . Loại núi đao này vốn không phải dành cho người ở giai đoạn này như hắn, cho dù hắn quả thật là kỳ tài ngút trời, đối mặt với núi đao cảnh giới siêu việt cũng nhất định là không vượt qua nổi, hiện tại chỉ mới nhập môn hai năm. . . . . .
Trong hai năm này, thân phận lẫn tư chất của Lý Hoàn Hàn đã bị cả Bồng Lai tiên môn, thậm chí toàn bộ chính đạo hoài nghi và suy đoán. Ly Nguyệt chân nhân còn từng hỏi qua việc này, có điều nàng không dám đến hỏi Giang Ứng Hạc, chỉ là quanh co đánh tiếng hỏi Chưởng môn sư huynh, trong lời nói đầy ý không phục.
Chỉ có Giang Ứng Hạc biết, đồ đệ này của y tư chất đến tột cùng là như thế nào. Từ Luyện Khí sơ kỳ đến thành công đạt Trúc Cơ, rồi tới cảnh giới đại viên mãn, vẻn vẹn chỉ mất thời gian hai năm, tiến độ này cơ hồ là hiếm thấy xưa nay.
Y luôn luôn không muốn nhiều lời với người không liên quan, nhưng không ngờ tới Lý Hoàn Hàn sau khi đạt Trúc Cơ viên mãn, vậy mà lại lập tức xông vào vực Phong Đao Vũ Kiếm!
Vực Phong Đao Vũ Kiếm là nơi tôi luyện của kiếm tu nội môn, cho dù là tu sĩ Thần Hồn kì, thậm chí Kim Đan tiến vào, cũng thường thường táng mệnh trong đó, hắn bất quá chỉ vừa bước lên con đường tu tiên, sao có thể liền dám. . . . . .
Giang Ứng Hạc trong lòng cảm xúc hàng ngàn hàng vạn, nghĩ đến đứa nhỏ này vẫn còn trẻ tuổi, biết khó mà lui lúc nào cũng tốt, dù có bị chút vết thương cũng không sao cả, dù sao có mình ở đây, không việc gì phải sợ.
Xa xa mây tầng trùng trùng, Giang Ứng Hạc chú tâm quan sát một lát, vẫn là cảm thấy lo lắng. Từ lúc Lý Hoàn Hàn gia nhập môn hạ y, tuy rằng không thường nói chuyện, nhưng luôn hòa nhã cần cù, mặc dù sinh ra là thân thể Thiên Ma, vẫn là một đứa nhỏ tốt một lòng hướng đạo.
Giang Ứng Hạc đang hồi suy nghĩ, mây đen ở đằng xa bất chợt tản ra, hào quang xuất hiện trên sườn núi. Gió đao mưa kiếm ở vực cao phía trên đột nhiên dừng lại, biến thành mưa lành gió nhẹ.
Đây là vượt qua rồi? Giang Ứng Hạc nao nao, vừa lúc dời mắt, lập tức ngửi được mùi máu tươi nồng nặc mãnh liệt, ánh mắt va phải một đôi mắt đỏ sẫm.
Cặp mắt kia thường ngày ôn hòa, trầm tĩnh, giờ phút này tầm mắt chạm vào nhau, chợt tỏa ra một mảnh lệ khí giá lạnh cùng cực, sát khí chưa tan hết trên người hắn chầm chậm tiêu tán, vết thương trên thân thể máu tuôn không ngừng.
Lý Hoàn Hàn đứng trước mặt y.
Giang Ứng Hạc theo bản năng vươn tay, đúng lúc đỡ được thân hình đồ đệ ngàn năm mới gặp này, đón lấy thân thể bị thương của hắn, cúi đầu nói: “Ngươi vẫn luôn cậy mạnh.”
Trong tầm mắt của y, bên góc phải của “Hệ thống sư tôn Tấn Giang” vẫn luôn hiện ra màu xám, bên dưới đột nhiên sáng lên một chữ “Hàn” đỏ thẫm, phía sau con chữ lạnh lẽo là một thanh tiến độ màu xám, bỗng nhiên mở khóa, tiến độ nhích lên một chút.
Hẳn là để thể hiện tiến độ bồi dưỡng đệ tử? Giang Ứng Hạc phỏng đoán một chút. Y tu kiếm và đạo đã một ngàn năm, tâm tính sớm trở nên bình thản rất nhiều, đối với nguyện vọng lớn nhất là về nhà cũng không đặt hết lên người hệ thống, cho nên cũng không bày ra biểu hiện khác thường.
Lý Hoàn Hàn hơi thoát lực, tựa vào trên người y tạm nghỉ chốc lát. Đôi mắt đỏ kia thong thả mở ra, ở nơi Giang Ứng Hạc nhìn không thấy, bên trong ma khí chậm rãi nổi lên, như vốn vẫn luôn ở đó.
Giang Ứng Hạc nghe thấy thanh âm khàn khàn của hắn.
“Sư tôn” hắn thấp giọng gọi, “Đệ tử muốn hỏi, vì sao người lại thu ta làm đồ đệ?”
Việc này Giang Ứng Hạc nghĩ hắn ngày đó nên hỏi mình rồi, nhưng trì trệ đến nay hai năm, đối phương dường như xác định tình cảnh tương đối an toàn ổn thỏa, giờ đây mới chậm rãi gỡ bỏ cảnh giác.
Giang Ứng Hạc nhạy bén cảm giác được điểm này, y đưa tay ra, giống như tất cả sư trưởng trong ấn tượng của y, vươn tay sờ sờ tóc đồ đệ.
Thân hình Lý Hoàn Hàn hơi cứng lại: “. . . . . . Sư tôn?”
Giang Ứng Hạc”Ừm” một tiếng, chân thành thẳng thắn đáp: “Bởi vì ngươi tư chất siêu quần.”
Người bên cạnh trầm mặc một lát, hỏi ngược lại: “Là vì thân thể Thiên Ma?”
“Thân thể Thiên Ma thì thế nào, ” Giang Ứng Hạc nói, “Bổn tọa cảm thấy rất tốt.”
Mưa gió nơi chân trời đã dịu đi, ba canh giờ sau, khí hậu sẽ lại trở nên ác liệt, mãi đến khi có người kế tiếp vượt qua vực Phong Đao Vũ Kiếm.
Còn giờ phút này, bầu trời cao l*иg lộng, hào quang giữa tầng mây trải dài, rơi xuống trên tay áo tuyết trắng của y.
Lý Hoàn Hàn chăm chú nhìn tay áo đạo phục kia, lặng lẽ nở nụ cười thoáng qua, hắn cảm thấy bản thân đã rất nhiều năm không cười. Hắn còn chưa từng nghe câu “Cảm thấy thân thể Thiên Ma rất tốt “, lại là từ miệng tiên môn chính đạo nói ra.
Ngày xưa những kẻ khen thân thể Thiên Ma này, bất quá là muốn gϊếŧ hắn thôi.
Giang Ứng Hạc không chú ý tới một góc u ám bất minh trong mắt đối phương, đưa tay bắt lấy mấy ngón tay dính đầy máu của hắn, rót vào một cỗ linh lực, nhẹ giọng nói: ”Đồ đệ của bổn tọa, nhất định là thiên chi kiêu tử chân chính.”
Linh lực chậm rãi thẩm thấu qua, lời nói cũng nhẹ nhàng ấm áp buông xuống.
“Vận mệnh vĩnh viễn do bản thân, thiên đạo không thể thay đổi.”
Lý Hoàn Hàn là một kẻ cuồng tu luyện.
Các đệ tử Bồng Lai tiên môn bắt đầu từ sự kiện”Vực Phong Đao Vũ Kiếm trời quang” ba mươi tám năm trước, hết lần này tới lần khác bị ép buộc khắc sâu thêm ấn tượng này. Lý sư huynh quả thực không để cho người khác đường sống, dùng tốc độ đáng sợ đột phá Thần Hồn, kết thành Kim Đan, vượt qua một đại cảnh giới đem tiền bối thành danh trăm năm chém rớt xuống ngựa, căn bản không cho người khác cơ hội.
Người từng nói hắn không xứng làm đồ đệ Giang tiên quân, hết lần này tới lần khác bị vả mặt bôm bốp. . . . . . Trình Tự Hàn từng được khen trăm năm có một, tới cửa khiêu chiến, một chiêu liền gãy dưới kiếm Lý sư huynh.
. . . . . . Nếu không phải là đệ tử Huyền Vi tiên quân, mà công pháp đều chân thật đích xác là thuộc đạo môn, tốc độ tấn chức này chỉ sợ đều khiến người ta nghĩ hắn tu ma !
Nhưng việc này, Lý Hoàn Hàn thật ra chẳng hề để tâm.
Hắn thu lại trường kiếm màu máu trong tay, mắt nhìn một giọt máu tươi từ trên mũi kiếm chảy xuôi xuống, mà trên mặt đất “tiền bối” Doanh Châu phái đến”giáo huấn” hắn, lại lăn lộn kinh hãi trên đất, dập đầu xin tha.
Cũng chỉ như vậy. Tiếc rằng nơi này là Bồng Lai, vì lo nghĩ cho danh dự sư tôn, không thể gϊếŧ.
Lý Hoàn Hàn gập ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm, chất lỏng trên huyết kiếm lập tức bị hút khô. Hắn xoay người, các đệ tử xung quanh vội tản ra một khoảng lớn, vừa cảnh giác vừa sợ sệt nhìn hắn rời đi.
Đợi cho sau khi Lý sư huynh rời khỏi, đám đệ tử vây xem mới ba chân bốn cẳng khiêng người đi trị liệu, vừa vỗ ngực lòng còn sợ hãi, vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Kết Kim Đan mới một trăm năm đã dám đến khiêu chiến Lý sư huynh của Bồng Lai chúng ta? Thật sự là không biết cửa điện Diêm Vương mở hướng nào, đừng tự tìm đường chết chứ?”
Một tiểu thiếu niên áo xanh bên cạnh cũng gật đầu hùa theo: “Kim Đan kỳ giỏi lắm sao? Lúc Sư huynh mới Thần Hồn kì đã có thể vượt cấp chém gϊếŧ ! Mau trở về chữa trị Kim Đan đi, đạo hữu chết rồi chúng ta cũng khó lòng ăn nói.”
Đây là nể tình danh tiếng Doanh Châu phái cũng không tệ lắm, mới khuyên bảo một câu như vậy, người vừa lên tiếng tính tình hơi hung hăng, tiếp tục nói: “Chút tu vi đó cũng đến đây ra vẻ, Lý sư huynh bọn ta hồi ở Đại hội kiếm tu, trình độ cỡ ngươi, huynh ấy một kiếm chém một người, hệt như chém cải trắng. . . . . .”
Hắn còn chưa nói xong, đệ tử bên cạnh đang đỡ người liền sắc mặt cứng đờ: “Đừng nói nữa, hồi đó chẳng phải là so tài ở trong môn sao? Ta sắp bị ám ảnh tâm lý rồi . . . . . .”
Hắn vừa nói vậy, đám Bồng Lai đệ tử trên người đều như bao phủ một tầng áp suất thấp, đem người như quả cà héo một mạch kéo dậy, đưa trở về Doanh Châu phái, để cho hắn đến chỗ nào thoáng đãng đi.
Mà bên kia, Lý Hoàn Hàn hóa đi huyết kiếm, thời điểm đẩy cánh cửa động phủ Thanh Tịnh nhai, đã là đêm tối.
Bên trong đốt một ngọn đèn, ánh đèn chỉ dùng mỡ linh thú đáy biển chế tác thành, có thể thắp được hơn trăm năm. Ánh sáng chiếu rọi một mảnh linh đài, Giang Ứng Hạc đang ngồi trên linh đài đọc sách.
Y không buộc tóc, tóc đen như mực buông xuống, còn một ít phủ trên đầu vai, dọc theo cổ áo tuyết trắng uốn lượn, mang một cảm giác triền miên.
Lý Hoàn Hàn nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi huyền môn phía sau tự động khép kín, mới sải bước qua, đưa tay mở ra chụp đèn.
Ánh sáng đột nhiên biến đổi. Giang Ứng Hạc ngẩng đầu, nhìn thấy đồ đệ vươn ngón tay đảo một vòng ở bên trên, ngọn lửa trên đèn đột nhiên sáng rực lên.
Lý Hoàn Hàn đậy lại chụp đèn, thanh âm trầm thấp nói: “Quá mờ, sẽ hại mắt.”
Cũng không có lợi cho hắn phát triển chút suy nghĩ tôn sư trọng đạo trong lòng, ngược lại khiến hắn cảm thấy hình ảnh quá đẹp, thực kiều diễm.
Giang Ứng Hạc hai mắt sáng trong, cảm thấy hành động của hắn chỉ phí công, bất quá đồ đệ y luôn luôn ôn nhu săn sóc, ở cùng hắn vài thập niên, tính tình ác liệt càng ngày càng tốt, cũng không khước từ việc làm của đối phương.
Y buông đạo kinh trong tay xuống, nói: “Lúc trước Chưởng môn sư huynh nói với ta một việc, Thái Hư bí cảnh mỗi giáp một lần sắp sửa mở ra, định để ngươi dẫn dắt đồng môn, Hoàn Hàn, ngươi có bằng lòng không?”
Lý Hoàn Hàn quay đầu, nhìn Giang Ứng Hạc một cái, tầm mắt rơi vào đôi mắt như sao của đối phương.
Kỳ thật hắn không thích giữ gìn tình đồng môn gì cả, cũng không cảm thấy bản thân thật sự là người tu đạo của Bồng Lai phái. Hắn bất quá xem nơi này như chỗ tạm cư để hồi phục, biến nơi này trở thành. . . . . .
Giang Ứng Hạc ánh mắt khẽ sáng lên, mảng màu đen kia như được ngâm tẩm trong đầm nước lạnh, chỉ khi nhìn sang đây mới trở nên ôn nhuận trong khoảnh khắc, còn lại luôn là cô lãnh thanh tuyệt.
Lý Hoàn Hàn cắt đứt suy nghĩ, trong mắt hắn hạ xuống một chút, sau đó lập tức mở ra, nói: “Được.”
Giang Ứng Hạc gật gật đầu, cảm thấy đồ đệ quả nhiên là người biết bảo hộ đồng môn, chỉ là hơi ít nói chút, làm người vẫn rất dịu dàng, mới vừa rồi, thanh tiến độ bồi dưỡng của hắn lại nhích thêm một chút, đã sắp được 60% rồi.
Xem ra làm sư tôn, nhất định phải cho đệ tử sự quan tâm ấm áp và tín nhiệm mới được, giúp cho đồ đệ có được thể xác và tinh thần khỏe mạnh.
“Ta cũng phải xuất hành.” Giang Ứng Hạc nghĩ đến một nửa, tiếp tục nói, “Mấy ngàn dặm ngoài Vân Châu, hình như có quỷ khí hoành hành. Đã có tán tu đến xin giúp đỡ, ta cùng với Nhan sư tỷ ngày mai đi trước.”
Vị Nhan sư tỷ này, chính là nữ chân nhân duy nhất của Bồng Lai phái, đạo hào Trường Trữ.
Lý Hoàn Hàn lên tiếng, đang định xoay người đi đến bên cạnh Giang Ứng Hạc, đột nhiên trông thấy trên đài kiếm đã bỏ không thật lâu, treo thanh kiếm Vong Trần toàn thân trắng như tuyết. Hắn ngừng một chút, mở miệng hỏi: “Sư tôn?”
“Hửm?”
“Tuyết kiếm Vong Trần, vốn dĩ không có kiếm trụy sao?”
Kiếm là vật yêu thích của kiếm tu, bên trên thường sẽ treo kiếm tuệ cùng ngọc trụy tu sĩ tự tay làm, kiếm Vong Trần vốn thu trong đạo thể Giang Ứng Hạc, lần này lấy ra, Lý Hoàn Hàn mới để ý phía trên lại không có trang sức gì.
Giang Ứng Hạc quả thật là sẽ không làm mấy thứ này, chuôi kiếm thẳng tắp trống trơn. Y nhìn theo liếc mắt một cái, nói: “Đúng, ta không muốn làm cho lắm.”
Y buông đạo kinh xuống, không dự định xem nữa . Vì thế trản đèn nhờ Lý Hoàn Hàn mà sáng rực rỡ kia, liền bị cùng một người dập tắt.
Trong hắc ám và im lặng, một bóng người ở trên giường, cuốn theo hơi thở quen thuộc lăn lộn.
Thân thể Thiên Ma tu đạo, thường gặp rất nhiều chuyện hỗn loạn, rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Khi khí tức truyền đến, Giang Ứng Hạc chỉ biết là thân thể hắn xảy ra vấn đề.
Lý Hoàn Hàn đưa tay cho y, mang theo một chút độ ấm sót lại.
Linh khí quán nhập vào trong linh mạch đối phương, đem nội tức hơi hỗn loạn chậm rãi bình ổn lại. Giang Ứng Hạc đang nghĩ tới nội tức hắn gần đây luôn hỗn loạn, không biết xảy ra vấn đề gì, bỗng nhiên nghe được lời nói trầm thấp ủ dột của đồ đệ.
“Đồ nhi làm kiếm trụy cho sư tôn.” Hắn vừa nói, vừa thử tiến lại gần hơn chút, hơi thở ấm nóng đảo qua cần cổ trắng như sương của Giang Ứng Hạc.”Treo lên rồi, lúc sư tôn thu lại vào trong thân thể, sẽ nghĩ đến ta .”