Giang Ứng Hạc ngồi trên đài cao, mặt không biểu cảm nghe đệ tử phía dưới vừa cung kính lại mang theo một tia tự phụ trình bày. Y chầm chậm vân vê đầu ngón tay, ánh mắt không vì lời nói của đối phương mà sinh ra chút biến hóa nào.
Những người bên dưới này đều là thiên chi kiêu tử sau khi đã trải qua vô số sóng to gió lớn còn lưu lại, Chưởng môn sư huynh ở một bên nghe được vô cùng vừa lòng, thấp giọng nói: “Huyền Vi, hay là cứ chọn người này đi?”
Giang Ứng Hạc nghe lời này, chuyển mắt nhẹ nhàng đảo qua liếc về phía dưới đài một cái, cũng không đáp ứng.
Thiếu niên vốn cung kính tự phụ thấy y chưa lên tiếng, nhất thời mất đi tự tin vốn có, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng vẫn không dám nói gì, thất bại không cam lòng mà lui xuống. Còn người được ứng tuyển phía sau hắn, lại sáng rực đôi mắt, nôn nóng muốn thử sức.
Không phải y không muốn thu đồ đệ, mà là người này tư chất không đạt tiêu chuẩn ——tiêu chuẩn này cũng không phải là tiêu chuẩn của Giang Ứng Hạc, mà là do “Hệ thống sư tôn Tấn Giang” xuyên qua cùng y từ một ngàn năm trước quyết định. Y muốn về nhà, chỉ có hai con đường có thể đi, một là hoàn thành điều kiện của “Hệ thống sư tôn Tấn Giang”, dạy dỗ ra ba đệ tử thiên tư tuyệt diễm nổi danh khắp thiên hạ, hai chính là chọn cách phi thăng Hợp Đạo hư vô mờ mịt.
Y vốn là nghĩ cách thứ nhất sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà đằng đẵng một ngàn năm, y sắp quên luôn bộ dáng trái đất, tu tiên đều đã tu chết một đám đồng môn, cái “Hệ thống sư tôn Tấn Giang ” kia vẫn là kiên trì bền bỉ nhắc nhở y: tư chất không đủ, xin chớ thu vào môn hạ.
Bồng Lai chưởng môn bên cạnh bất đắc dĩ nhìn thần tình thất vọng bộ dáng không cam lòng của đệ tử thiên tư siêu quần kia, hắn trông qua Giang sư đệ nghiêng mặt lạnh lẽo tựa băng sương, thở dài nói: “Kế tiếp.”
Lại một thanh niên tài tuấn tự tin tràn đầy đứng dưới đài cao, nói chính mình dùng bao nhiêu thời gian đạt Trúc Cơ, bao nhiêu thời gian đột phá Thần Hồn kì. . . . . . Nhưng trên đài Giang Ứng Hạc vẻ mặt vẫn không thay đổi, còn chậm rãi uống ngụm trà.
Nước trà xanh biếc, là Ân Thi Ngọc Lộ dùng nước dẫn từ linh tuyền chăm bón mà thành, thường mang đến cảm giác ngọt hậu. Giang Ứng Hạc từ từ nhấp một ngụm, sau đó nâng mắt rơi xuống trên người đối phương.
【Có chút hơn người, không phù hợp điều kiện nhập môn】
Hệ thống hiện ra một câu nhận xét, không cần y tự mình thăm dò, yêu cầu của ” Hệ thống sư tôn Tấn Giang ” cao không tưởng nổi, một ngàn năm qua, y còn chưa có gặp qua hạt giống tu tiên nào có thể lọt vào mắt hệ thống.
Giang Ứng Hạc buông chén trà, chén sứ men xanh trên án nhẹ nhàng chạm một chút, phát ra âm thanh hơi trầm. Y dời tầm mắt, không có một ánh nhìn dư thừa nào, thản nhiên nói: “Tư chất không đủ.”
Thiếu niên bên dưới đang đắm chìm trong tiếng khen “Thiên tài” ngày một lan rộng, chợt nghe được nhận xét, có phần không thể tin, sững sờ nhìn y, lại chỉ có thể không cam không nguyện mà lui ra, ánh mắt như cũ chăm chú theo sát Huyền Vi tiên quân.
Tất cả mọi người đều biết y rất nhiều năm không thu đồ đệ, đương nhiên cũng biết muốn nhập vào môn hạ y, xem ra ngưỡng cửa vô cùng cao. Nhưng liên tiếp hai kẻ được công nhận thiên tài bị cự tuyệt vô tình, mọi người ban đầu mừng thầm giờ bắt đầu hoang mang thất thố.
Sự tình quả nhiên không ngoài dự liệu, toàn bộ mấy đệ tử tư chất xuất chúng kế tiếp lần lượt từng người bước ra, khi bọn họ rời khỏi đài cao, chén trà nhỏ trong tay Giang Ứng Hạc thậm chí còn chưa uống cạn.
Y một tay bao quanh thành chén, hạ ánh mắt dừng ở những bọt nước trôi nổi bên trong, đối với lần tuyển chọn này đã sắp không còn ôm hy vọng gì nữa.
Chưởng môn sư huynh bên cạnh Giang Ứng Hạc ấy vậy mà còn le lói một tia mong đợi, xích lại gần nhắc nhở: “Giang sư đệ, đứa nhỏ cuối cùng này là giỏi nhất trong cả đám đó, mẫu thân nó là Ly Nguyệt chân nhân của Nghiễm Hàn cung.”
Giang Ứng Hạc nâng mắt, đem tầm mắt từ trong chén trà xanh biếc lạnh lẽo dời sang, nhìn thấy thiếu niên trước mặt một thân áo trắng hành lễ với y, trong đôi mắt tràn ngập tự tin cực độ, tựa hồ so với những đứa nhỏ lúc trước càng thêm quyết tâm.
“Huyền Vi tiên quân, con gọi là Trình Tự Hàn, chỉ mất hai mươi bảy năm đã thành công đạt Trúc Cơ, hiện tại cốt linh chưa đến bốn mươi tuổi, đã sắp đột phá Trúc Cơ trung kỳ, lòng hướng đạo kiên định, thỉnh ngài thu con làm đồ đệ!”
Dưới đài khe khẽ truyền đến thanh âm kinh hô cùng nghị luận sôi nổi.
“Hai mươi bảy năm? Nhanh như vậy?”
“Hắn mà ngươi cũng không biết? Mẫu thân hắn là Ly Nguyệt chân nhân, có câu nói như thế nào chứ hả, trăm năm có một Trình Tự Hàn!”
“Thật là lợi hại, lần này nhất định có thể bái nhập tiên quân môn hạ đi?”
Tiếng bàn tán dưới đài được áp xuống rất thấp, nhưng với tu vi Giang Ứng Hạc, vẫn có thể nghe rành mạch. Y nhìn kỹ người nọ liếc mắt một cái, khi thấy được hàng chữ “Tư chất không đủ” ngàn năm như một trên người đối phương, đang định mở miệng cự tuyệt.
Ngay tại lúc này, “Hệ thống sư tôn Tấn Giang ” vốn vẫn yên tĩnh như con chó già trong đầu y vang lên mãnh liệt, âm thanh nhắc nhở ầm ĩ suýt chọc thủng tai không ngừng kêu inh ỏi, khiến cho mặt nước trong chén trà trên tay Giang Ứng Hạc cũng khe khẽ lay động.
【Phát hiện mục tiêu! Đánh giá tư chất là, Thiên tư tuyệt diễm.】
Ánh mắt Giang Ứng Hạc nhìn lướt qua, trầm mặc thoáng chốc, liền buông chén trà đứng dậy
Khi y tĩnh tọa đã đủ phong tư động lòng người, hiện tại đứng lên, bước xuống đài cao, tầm mắt mọi người đều bị y hấp dẫn, vô số người mong đợi quan sát bên ngoài đều nhấp nhổm không yên.
Phái Bồng Lai mỗi mười năm tuyển chọn đệ tử nhập môn một lần, đây là lần đầu tiên trong một ngàn năm qua Huyền Vi tiên quân tự mình bước xuống tôn tọa vì một đệ tử, đối với các tu sĩ hậu bối Tu Chân Giới mà nói, đây là vinh hạnh có một không hai.
Ánh mắt ghen tị của mọi người đổ dồn lên người Trình Tự Hàn, hận người đứng ở nơi đó lúc này không thể là chính mình.
Bộ đạo phục trắng như tuyết trên người Giang Ứng Hạc theo gió nhẹ lay động, lại lướt qua ngọn tóc dài đen như mực của y, khe khẽ lưu luyến quẩn quanh từng sợi tóc.
Hương thơm lạnh lẽo bềnh bồng.
Tim Trình Tự Hàn đập thình thịch, tưởng như sắp nổ tung tràn đầy cảm xúc. Người trước mặt hắn đây, chính là tiên quân Động Hư cảnh duy nhất ở phái Bồng Lai hiện tại, cũng là người mà các thiếu niên nằm mơ cũng đều nghĩ đến gần ngàn năm nay, là giấc mộng đẹp khi hắn còn trẻ tuổi, cũng là tiền bối dẫn đường hắn không ngừng tiến lên, là cột trụ tinh thần của hắn.
Huyền Vi tiên quân, Giang Ứng Hạc. Hắn đem cái tên này đặt ở trong lòng thưởng thức một phen, chờ đối phương nói ra lời đồng ý, một thứ kiêu ngạo cực đoan theo sống lưng Trình Tự Hàn len lén dâng lên, cuốn theo cảm giác thỏa mãn thật lớn —— bọn họ cũng không thể lọt vào mắt tiên quân, chỉ mình ta có thể.
Giang Ứng Hạc đứng trước mặt hắn, đôi mắt lạnh như sao kia chăm chú nhìn qua, ngữ điệu nhàn nhạt: “Tư chất không đủ, lui ra đi.”
Trái tim xao động của thiếu niên chợt thắt lại, máu toàn thân tựa hồ không còn lưu chuyển.
Mọi người dưới đài cũng chấn động theo, thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
“Con. . . . . . Tại sao, ” Trình Tự Hàn nghẹn giọng hỏi, “Tại sao không chọn con? Con. . . . . .”
Lời hắn nói còn không thể nói xong.
Bởi vì Giang Ứng Hạc đã mang thần tình không gợn sóng lướt qua cạnh hắn, đem theo làn hương lạnh lẽo bềnh bồng lan tỏa, tựa như y bình thường không thể nắm bắt. Y đi tới cạnh đài cao, đối diện với một góc dưới đài, đó là nơi ít người xem lễ nhất.
Tầm mắt Giang Ứng Hạc dừng ở dưới đài, cẩn thận tìm kiếm một chút trong góc thanh niên áo đen trên người hiện lên đánh giá của hệ thống, xác nhận là bốn chữ “Thiên tư tuyệt diễm”, mới mở miệng nói: “Bổn tọa không cần hắn. . . . . . mà muốn ngươi.”
Thanh âm y nhẹ như khói, lại mang một cỗ sương tuyết lạnh lùng, câu tiếp theo không nhanh không chậm vang lên sau đó.
"Ngươi nguyện ý bái nhập Huyền Vi môn hạ ta không?”
Tầm mắt mọi người cũng nhìn qua, thấy người kia dường như căn bản chưa từng nhìn lên khán đài, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ thâm thúy, cùng một đôi mắt màu đỏ máu.
Trong chớp mắt, trong lòng tất cả người đến xem lễ đều bùng nổ —— khắp Bồng Lai tiên môn, chỉ có một người sở hữu đôi mắt đỏ yêu ma, nhất định là kẻ có thân thể Thiên Ma vừa nhập môn không lâu Lý Hoàn Hàn.
Thân thể Thiên Ma hiện thế lần trước chính là Huyết Hà Ma tôn ngàn năm trước, chỉ cách Hợp Đạo vẻn vẹn một bước chân.
Nhưng thân thể Thiên Ma dùng để tu đạo, lại căn bản không có tư chất gì đáng nói , Bồng Lai phái thu nhận hắn, xem chừng là để ngăn ngừa một ma tu đáng sợ có thể xuất hiện, hướng hắn phát triển theo chính đạo mà thôi.
Tiên quân sao có thể lựa chọn hắn? Người như thế sao có thể bái nhập môn hạ Giang Ứng Hạc! Hắn căn bản không xứng!
Nhưng Giang Ứng Hạc vẫn bình tĩnh đứng ở phía xa, dường như đang đợi đối phương trả lời, mà Lý Hoàn Hàn còn chưa đáp, bên kia chợt vang lên giọng chất vấn, nói ra tiếng lòng của mọi người.
“Hắn? Một kẻ thân thể Thiên Ma như hắn? Giang tiên quân, thứ con nói thẳng, hắn làm sao xứng làm đệ tử ngài!” Trình Tự Hàn đột nhiên tiến lên một bước, ngữ khí kích động nói, “Tiên quân không chọn con lại lựa chọn một kẻ thấp kém như vậy! Đệ tử không cách nào tiếp nhận! Nguyên nhân con vào Bồng Lai chính là muốn trở thành chân truyền của ngài, thanh danh tiên quân không thể bị bôi nhọ tại đây bởi loại người này, ma thể thì nên lập tức khiến hắn đi. . . . . .”
"Tìm chết” hai chữ này không thể nói ra.
Lễ đài im lặng không tiếng động, yên tĩnh đến cực điểm, kim rơi cũng nghe thấy.
Một thanh băng kiếm toàn thân trắng như tuyết hiện ra giữa thinh không, mũi kiếm rét lạnh thấu xương đặt ngay tròng mắt Trình Tự Hàn, băng lãnh cực độ khiến cho toàn bộ lông mi hắn cũng đóng băng.
Sát khí kiếm tu ngàn năm, dù chỉ trong chớp mắt, cũng khiến người ta cả người phát run, tâm thần kinh sợ.
“Bản tôn tuyển người, ” Giang Ứng Hạc nâng tay, đem tuyết kiếm Vong Trần giữa không trung thu vào bàn tay, hóa nhập hư không, thanh âm y tựa như kiếm quang, gãy gọn mà lãnh đạm, “Không cần kẻ khác phán xét.”
Kiếm Vong Trần biến mất, độ ấm cả lễ đài đều khôi phục bình thường, còn Trình Tự Hàn cả người đã như nhũn ra, ngồi co quắp trên mặt đất, loại cảm giác tính mạng bị treo lên này, không phải đệ tử Trúc Cơ chưa từng trải qua chém gϊếŧ chân chính có thể thừa nhận.
Mà Giang Ứng Hạc cũng không liếc hắn thêm một cái, chỉ xoay người, hướng về thanh niên áo đen dưới đài vươn tay ra: “Đến đây.”
Đôi mắt màu đỏ máu kia nhìn thẳng y một lát, mang theo một tia nghiền ngẫm ẩn giấu. Rốt cục, ở trước mắt bao người, Lý Hoàn Hàn nhảy lên lễ đài, đứng trước mặt Giang Ứng Hạc, liền khiến cả Tiêu Dao phong đều chìm vào một cỗ áp lực băng lãnh đến cực điểm.
Mùi hương lạnh lùng kia bồi hồi không tan.
Trên lòng bàn tay Giang Ứng Hạc, đặt lên mấy ngón tay của người còn lại, mang theo chút độ ấm của hắn.
Y thấy đôi mắt đỏ biểu hiện rõ ràng cho thân thể Thiên Ma kia nhìn sang, y, ánh mắt trầm mà lạnh, thanh âm cũng vô cùng trầm thấp, lại vững vàng vang lên.
“Được.”