Dưới Tòa Của Tiên Quân Toàn Tà Tu

Chương 3

Sáng sớm hôm sau.

Bên trong Bồng Lai pháp điện, mấy chục đệ tử nội môn mới vừa đột phá Thần Hồn kì chờ ở bên trong.

Bọn họ đều là một thế hệ nhân vật nổi bật, là trụ cột vững vàng của Bồng Lai phái ngày sau, thậm chí cũng sẽ trở thành nhân vật nổi danh Tu Chân Giới sau này, tuổi tác vẫn còn chưa lớn, vẫn còn kiêu hãnh cao ngạo, ngập tràn hăng hái.

“Lần này sẽ là Kim Đan tiền bối đến dẫn đội?” Một nữ đệ tử vấn kiểu tóc linh xà kế nhẹ giọng hỏi, “Tiểu An sư huynh luôn luôn tin tức linh thông, có biết việc này hay không?”

Trên nét mặt nàng biểu hiện chờ mong, mặc sức tưởng tượng nói: “Chính là Chu sư huynh đúng không? Ta nghe nói Chu sư huynh gần đây xuất quan, đột phá cảnh giới, thành tựu thượng phẩm. . . . . .”

Thanh niên tu sĩ được nàng gọi là Tiểu An sư huynh quay đầu, thần tình ủ rũ nhìn nàng một cái, khí tràng quanh thân cùng những người chung quanh hoàn toàn không phù hợp, hắn nặng nề mà hít một tiếng, ngữ khí cực ngắn cực nhanh nói: “Là Lý Hoàn Hàn sư huynh.”

Nữ đệ tử còn chưa nói xong bốn chữ “Thượng phẩm Kim Đan”, chợt nghe tin dữ như vậy, đứng ngốc tại chỗ: “Lý, Lý sư huynh. . . . . . A. . . . . . ?”

Thanh danh Lý Hoàn Hàn, ở Bồng Lai phái quả thực không người không biết. Kẻ điên một lòng chỉ biết tu luyện kia, mặc dù thực lực mạnh mẽ vô cùng, có thể nói xếp đầu tiên ở cảnh giới dưới Nguyên Anh, nhưng hắn đối với người khác ngoại trừ Huyền Vi tiên quân, từ trước đến nay luôn lạnh lùng không gợn sóng, ánh mắt nhìn qua giống như đang nhìn những thứ rác rưởi ung nhọt Tu Chân Giới. . . . . .

Đang lúc nàng còn ngây người, huyền quan to lớn phía sau pháp điện mở ra hai bên, bày ra hình dáng nội điện. Chu chưởng môn, Trường Trữ chân nhân, Huyền Vi tiên quân đều ngồi ở bên trong nội điện, mà bên cạnh một mảnh tuyết sắc sáng trắng kia, chính là bóng dáng Lý Hoàn Hàn y bào đen như mực, thẳng tắp như tùng bách.

. . . . . . Thật là Lý sư huynh. Các đệ tử vốn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hân hoan nhảy nhót chợt im bặt, như bị nghẹn một ngụm khí, thở ra không được mà nuốt vào cũng không xong. Nữ đệ tử lúc nãy trước mắt tối sầm, cảm thấy mình suýt chút nữa có thể ngất ngay tại chỗ.

Mà trên tôn tòa ở nội điện bên kia, Bồng Lai chưởng môn Chu Chính Bình đưa mắt nhìn một đám đệ tử ở phía xa, nói với Giang Ứng Hạc : “Có việc dặn dò thì nên nói đi thôi, ta thấy cũng sắp đến lúc, để bọn nhỏ xuất phát đi.”

Đám tu sĩ hậu bối cốt linh bất quá trăm tuổi, trong mắt những người đồng lứa với Chu Chính Bình, quả thực đều chỉ là bọn nhỏ.

Giang Ứng Hạc hơi gật đầu, đưa mắt nhìn về phía đồ đệ nhà mình, thấy Lý Hoàn Hàn ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn qua đây, màu đỏ sẫm trong mắt ánh lên, cảm xúc sâu thẳm khó phân biệt.

Y đối với Lý Hoàn Hàn có chút quan niệm “Đến trước là chủ”, nghĩ đối phương hơi căng thẳng, liền vươn tay vỗ vỗ bả vai đồ đệ, an ủi nói: “Không cần nghĩ nhiều, tấm lòng bảo hộ đồng môn của ngươi, chúng ta đều biết. Thái Hư bí cảnh tầng ngoài cũng không nguy hiểm, chỉ cần nỗ lực là được.”

Lời nói Giang Ứng Hạc nhẹ nhàng lạnh lẽo, trong ngữ điệu mang theo một phần ôn hòa chỉ khi nói chuyện với Lý Hoàn Hàn mới có. Trong ngoài điện không có bố trí lá chắn, đợi khi các đệ tử vẻ mặt phức tạp nghe được bốn chữ “Bảo hộ đồng môn” này.

Không biết là nên mắng chửi “Tấm lòng bảo hộ đồng môn” của Lý sư huynh, hay là hâm mộ hắn có thể được Huyền Vi tiên quân đối xử đặc biệt độc nhất vô nhị đến như vậy.

Lý Hoàn Hàn thoáng hạ mắt, nhìn lướt qua ngón tay đặt trên đầu vai, thon dài gầy mảnh, sáng tựa như sương, mùi hương hoa mai nhàn nhạt lạnh lẽo như có như không lan tỏa.

Là mùi hương thân thể vốn có của Giang Ứng Hạc.

Lý Hoàn Hàn nâng tay, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Giang Ứng Hạc, đem ngón tay y nắm trong tay, mắt đỏ thẫm u ám mà nhìn một lát, nói: “Đồ nhi sẽ tận lực.”

Giang Ứng Hạc gật gật đầu, lại nghe hắn nói tiếp.

“Dù sao, ta chính là . . . . . . đồ đệ duy nhất của sư tôn một ngàn năm qua.”

Lời này là thật, Giang Ứng Hạc đương nhiên phải trả lời, y đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy thanh tiến độ phía sau chữ “Hàn” đột nhiên nhích thêm một đoạn, có điều vẫn bị làm mờ, còn chưa xác nhận, “Hệ thống sư tôn Tấn Giang” lập tức nhắc nhở trong não: Xuất hiện từ mấu chốt trọng yếu 【Duy nhất 】.”

Giang Ứng Hạc hơi sửng sốt, theo bản năng dựa theo nhắc nhở của hệ thống mà đáp lại: “Đúng, ngươi là đồ đệ duy nhất của bổn tọa.”

Hệ thống “đinh” một tiếng, thanh bồi dưỡng tiến độ hoàn toàn xác nhận. Giang Ứng Hạc nhìn thấy thanh tiến độ màu đỏ trên góc phải đã đạt gần bảy mươi phần trăm, lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với kỹ thuật của hệ thống.

. . . . . Đồ đệ ta bất quá là một Kim Đan kỳ, thanh tiến độ này nhìn thế nào cũng như đang cưỡi hỏa tiễn, hình như có hơi. . . . . . quá nhanh thì phải?

Quỷ thành Vân châu.

Khi Giang Ứng Hạc tới nơi, tòa thành trì này đã bị quỷ khí bao phủ.

Ở Vân châu, từ xưa tới nay đều là thiên đường của quỷ tu, có điều trước kia còn có thể để cho phàm nhân và quỷ tu cùng vẽ ra một lằn ranh thanh tịnh chung sống, nhưng hiện tại không biết vì sao lại phá hủy quy tắc, quỷ tu mới ra đời thường tàn bạo đáng sợ, vượt quá giới hạn, tàn sát bừa bãi nhân gian.

Trường Trữ chân nhân Nhan Thải Vi đứng bên cạnh y, trong tay cầm pháp khí Đãng Hồn linh, khi tiếng chuông vang lên, quỷ khí bốn bề suy giảm. Nàng quay đầu nhìn về phía Giang Ứng Hạc, nói: “Giang sư đệ, đệ. . . . . .”

Nàng chưa dứt lời, tuyết kiếm Vong Trần bên kia đã bay vυ't lên không, nơi nó đi qua, oan hồn quỷ khí tất cả đều bị chém rớt, hóa thành một mảnh thanh tịnh.

Nhan Thải Vi ngẩn người, mặt không đổi sắc thu hồi Đãng Hồn linh, vén tay áo xoa xoa tay: “Sư đệ uy vũ, ta đi cứu kẻ bị thương .”

Nói xong, Nhan Thải Vi một thân áo tím liền đi thăm dò những người bị thương, cũng tiến lên hội họp với nhóm người môn phái chính đạo đến cứu viện.

Giang Ứng Hạc đứng trong quỷ thành Vân châu, lúc thu hồi kiếm Vong Trần đã dẹp yên quỷ khí, thần thức đảo qua, đột nhiên phát hiện một chỗ kỳ dị.

Quỷ khí xung quanh đã tản đi, chỉ có một khối thịt vô hình chằng chịt vặn xoắn ở trung tâm quỷ thành kia vẫn còn dày đặc âm lãnh. Giang Ứng Hạc cầm kiếm tiến về phía trước, cảm thấy khối thịt dị dạng này rất giống mấy con BOSS giữ cửa hồi trước từng chơi ở trái đất.

Khối thịt nhúc nhích một hồi, đặc biệt xấu xí.

Giang Ứng Hạc đưa tay vứt qua một cái thanh tịnh quyết, không có phản ứng, liền thẳng thắn vung kiếm chém vào bên ngoài khối thịt, máu thịt chung quanh cuồn cuộn lên một trận, bên trong khối thịt bị chém ra, bao bọc một thân thể cuộn tròn.

Hình thể xen lẫn giữa thanh niên và thiếu niên, dường như không có ý thức bản thân. Giang Ứng Hạc đánh giá sơ qua, cảm thấy đây hẳn là tu sĩ bị khối thịt ngưng kết từ oán khí này nuốt vào, liền vươn tay kéo thân thể kia ra.

Theo sự lôi kéo mạnh mẽ này, máu thịt xung quanh bao vây lấy thân thể tất cả đều tách rời, thân hình mang theo chút độ ấm còn sót lại đổ nhào vào trong ngực y, dường như vừa thức tỉnh ý thức, bỗng nhiên ôm lấy y.

Đây là một cái ôm mang theo chút cảm giác của trẻ mới sinh.

Tần Quân thật không ngờ bản thân tỉnh lại như vậy.

Trong xúc cảm bị phong bế mấy ngàn năm của hắn, từ trước đến nay chỉ có băng lãnh cùng hắc ám. Nhưng hiện giờ, hắn được vây trong một thần hồn tỏa ra hương khí, tràn ngập cảm giác mỹ vị, hắn nhịn không được hầu kết cuộn lên, đôi mắt một mảnh thâm sâu khẽ mở, nhìn thấy là tuyết trắng chói mắt.

Thống khổ vô tận của việc đúc lại thân hình từ từ giảm bớt, trong đầu hắn còn liên tục tái diễn hình ảnh bị thiên lôi đánh rơi xuống, nhưng vòng tay này dịu dàng vững chãi, tỏa ra hương thơm nồng đậm.

Thơm quá đi. . . . . .

Đây là tình huống hồn phách cao cấp tự ngã vào lòng gì đó sao, chuyển thế trùng tu còn có loại chuyện tốt này?

Tần Quân cảm thấy răng mình âm thầm ngứa ngáy, trạng thái hắn hiện tại vô cùng suy yếu, ý thức cũng không phải đặc biệt thanh tỉnh. Hắn cực kỳ cực kỳ muốn há mồm cắn người trước mặt này, liếʍ lên thần hồn mê người, làm cho đối phương biến thành một phần của mình . . . . . .

Hắn nghĩ như vậy , cũng liền làm vậy .

Trong nháy mắt Giang Ứng Hạc ôm lấy hắn, trong đầu liền vang lên âm thanh nhắc nhở “tích tích tích” của hệ thống, nói nam tử không biết tên họ trước mặt này thiên phú cực phẩm, để cho bản thân thu hắn làm đồ đệ. Y không ngờ cứu người còn có thể cứu ra niềm vui ngoài ý muốn, vừa mới sờ lên cổ tay đối phương định dò xét cốt linh, đã bị đứa nhỏ này cắn một miếng.

Răng nanh cắn lên xương quai xanh, hình như đã chảy máu.

Cốt linh này xem ra chưa đến hai mươi tuổi, toàn thân quỷ khí xâm chiếm, cắn người vậy mà còn rất có sức.

Giang Ứng Hạc khe khẽ hít vào một tiếng, cũng không vứt người ra, ngược lại vươn tay vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Đừng sợ, ta là tới cứu ngươi, oan hồn hại người đã bị tịnh hóa .”

Người trong l*иg ngực hơi sững lại, dường như không dự đoán được lời Giang Ứng Hạc.

Giang Ứng Hạc cho là hắn sợ hãi, nghĩ đến đối phương là hai hạt giống tốt duy nhất phù hợp tiêu chuẩn hệ thống, lại tiếp tục kiên nhẫn an ủi: “Ở bên cạnh ta, giờ ngươi an toàn rồi.”

Động tác Tần Quân dừng lại, cả người hắn đều là khí tức ác linh, toàn thân trên dưới rách nát, suy yếu trống rỗng, nhưng người trước mặt này không vứt bỏ hắn, ngược lại còn dùng thanh âm ôn hòa mà an ủi.

Việc này đối với Tần Quân mà nói, là sự tình trước giờ chưa từng thấy, hắn giật mình sửng sốt một chút, mạch suy nghĩ đứt gãy.

Cắn người này một miếng, ngược lại được ôm càng chặt càng vững, đây là đạo lý gì? Tần Quân vừa nghĩ, vừa liếʍ một chút lên vết máu trên xương quai xanh đối phương.

Giang Ứng Hạc lại bị liếʍ vài cái: “. . . . . . Ngươi, đói bụng?”

Tần Quân nằm trên đầu vai y, thanh âm trì hoãn trong nháy mắt, nói: “Ừm.”

Nếm vào thật ngon miệng, hơi thở trên người đều mang hương vị thanh đạm ôn nhu, khiến cho hàm răng người ta ngứa ngáy không thể kiềm chế, muốn liếʍ, gặm cắn, nuốt vào bụng.

Giang Ứng Hạc cho rằng người bị vây trong loại hoàn cảnh này đều sẽ sợ hãi, nên đối với lá gan lớn của hắn có chút kinh ngạc, y vươn tay, xoa lên nơi bị cắn thành vết thương, đầu ngón tay nhè nhẹ chạm vào chỗ đứt cùng dấu răng màu đỏ trên xương quai xanh, dùng linh lực khiến vết thương khép miệng.

Tần Quân nằm trong lòng y, dùng một loại ánh mắt suy tính ẩn giấu lại có chút khát vọng theo dõi ngón tay thon dài của y, sau đó, đôi mắt màu xám đậm kiềm chế mà nhắm lại.

. . . . . Tạm thời, chưa thể ăn.