Edit: Moonmimi
Kim Tan sẽ đột nhiên hạ mình đi cổ vũ hai nam sinh hoàn toàn không liên quan với hắn, làm cho bọn họ ở trong trận bóng rổ cố lên sao?
Việc này hiển nhiên là không có khả năng.
Ngón tay Lee Bo Na quấy loạn chùm hoa màu sắc rực rỡ, trong nháy mắt lúc cúi đầu, gương mặt cũng nhiễm hai mảnh đỏ bừng.
Con người đều là như vậy, trước mặt người mình thích, luôn muốn bảo trì hình tượng tốt đẹp, thu hồi một mặt ác liệt bất kham của mình, cho đối phương phần dịu dàng độc nhất.
Mỗi lần Lee Bo Na muốn đi tìm Kim Tan, đều phải ở trên chỗ ngồi cầm gương sửa sang lại nửa ngày, kiểm tra xem bản thân mình có phải vẫn luôn xinh đẹp đáng yêu hay không, tươi cười nơi khóe môi có ngọt ngào mềm mại hay không.
Cho dù ở trong lòng đã sớm nhìn ra manh mối, nhưng tình yêu luôn làm Lee Bo Na lo được lo mất, sở hữu cảm giác đều có chứa nhân tố không xác định.
Bởi vậy, giờ phút này đối mặt với bộ dạng làm ra vẻ người tốt của Kim Tan, Lee Bo Na vẫn sẽ ở trong lòng suy đoán, có phải là vì hắn đối với cô cũng mang đồng dạng tâm tình như vậy hay không?
Kim Tan cho rằng Lee Bo Na nhất định là đang tức giận, hắn sau lưng làm thủ thế để hai nam sinh vướng bận kia chạy nhanh cút đi.
Sau đó hắn hơi tiến lên một bước, dù không biết dỗ dành người khác, nhưng là hắn cũng biết được đại khái con gái đều thích chàng trai dịu dàng, vì thế hắn hạ giọng, gương mặt đẹp trai có chút không được tự nhiên nói:
"Lee Bo Na?"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Lee Bo Na, tuy rằng cũng không phải cách gọi không mang theo dòng họ, nhưng vẫn chưa mang kính ngữ, so sánh với dĩ vãng, cái này đã có vẻ phi thường thân mật.
Trong lòng Lee Bo Na quả thực nở đầy hoa nhỏ hồng nhạt, cô hướng Kim Tan ngoéo tay một cái, ý bảo hắn tới gần một chút.
Kim Tan không quá minh bạch, đành phải làm theo, cúi đầu tới gần cô.
Lee Bo Na nâng tay lên, đem hai chùm hoa nâng lên đặt ở bên tai Kim Tan, cô nỗ lực nhón mũi chân.
Kim Tan ngơ ngẩn, mỗi tế bào trong thân thể đều đang kêu gào, cô gái yêu kiều trước mặt ngừng lại hô hấp thật cẩn thận đặt một nụ hôn thập phần quý trọng lên gương mặt hắn.
Thân thể thiếu nữ mềm mại, quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt, thâm nhập vào mũi hắn.
Thời gian cũng phảng phất như ngừng lại ở giờ phút này, giống như là phóng điện ảnh vậy, mỗi bức hình ảnh đều bị kéo dài vô số lần.
Từ nơi xa nhìn lại, nữ sinh tóc đuôi ngựa mặc đồng phục của đội cổ vũ nhón chân nâng cằm lên. Tay cầm chùm hoa chặn gương mặt đang gần sát với nam sinh, do đó cho người khác một loại ảo giác cô đang ôm cổ nam sinh.
Mà nam sinh sau khi ngây người trong nháy mắt, đôi tay vô thố mà chần chờ nâng lên, tựa hồ muốn ôm eo cô, rồi lại có chút thẹn thùng, liền bỏ lỡ khoảnh khắc này.
Lee Bo Na đã đứng thẳng thân thể lại như cũ.
Ánh mắt Yoo Rachel vẫn luôn dừng lại ở trên hai người thoạt nhìn phi thường thân mật kia, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, giống như cái gì đều không thể gợi lên gợn sóng trong đó vậy.
Không biết Lee Bo Na đối hắn nói câu gì, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời mang theo một chút ngượng ngùng, sau đó phất phất tay với hắn, xoay người chạy đi.
Mà Kim Tan lại giống như người gỗ đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Lee Bo Na, đột nhiên cả người dường như bị thiêu cháy, liền lỗ tai đỏ bừng, đỉnh đầu đều giống như bốc khói.
Yoo Rachel nhìn chằm chằm Kim Tan như vậy một hồi lâu, đáy mắt mang theo cảm xúc phức tạp, hiện lên giây lát rồi lướt qua.
Cuối cùng, Yoo Rachel quay đầu đi, ánh mắt có chút thất thần,
"Nếu cậu thích cô ấy như vậy, tại sao sau khi đến nước Mỹ lại thay lòng đổi dạ?"
Câu này nói rất nhẹ, cơ hồ để người khác không nghe thấy được.
Thi đấu bóng rổ tiến hành tới nửa trận sau, trên toàn bộ sân thể dục, các hạng mục thi đấu trong đại hội thể thao cũng đã cơ bản đều bắt đầu tiến hành.
Kim Tan đã vào chỗ chuẩn bị thi đấu, đang đứng ở đường băng số một, bộ y phục vận động màu đỏ rực phía sau có con số 15 màu trắng dễ dàng khiến Lee Bo Na liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
Cô ngẩng đầu lên, tâm tình có vài phần kích động.
Quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, thi đấu bóng rổ tạm thời không cần đội cổ động viên tiếp ứng, liền trộm trốn đi xem Kim Tan thi đấu.
Chạy 3000 m cũng không nhẹ nhàng, đối học sinh trung học bình thường mà nói, cơ hồ xem như cực hạn khiêu chiến.
Kim Tan điều chỉnh hô hấp, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm đường băng phía trước, không vội vã mà bình tĩnh chạy trên đường băng nhưng cũng không để tuột lại phía sau.
Danh hiệu thứ nhất này, hắn nhất định phải lấy được!