Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 17: Meo meo

Rời khỏi phòng khách, Lâm Nho Duệ đi đến cửa phòng ông bà Thomasson, cô nhớ tới tờ giấy kia, muốn tìm một số manh mối.

Nhưng ngay khoảnh khắc địng giơ tay gõ cửa, cô đã bị xịt keo bởi hình ảnh trong phòng qua khe hở.

Tuy trong phòng không bật đèn, nhưng lại được thắp nến, hai ông bà Thomasson đang thì thầm gì đó, ánh sáng mờ ảo của ánh nến làm cho biểu cảm của bọn họ trông rất kỳ lạ.

Jenny đột nhiên vung tay lên, bà ta rút dao ra, chém đứt ngón tay út của mình!

Máu bắn ra!

Vẻ mặt bà ta vặn vẹo vì đau đớn, nhưng vẫn mạnh mẽ cắt lìa phần da thịt nối liền xương của mình.

Khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, nhưng chồng Jenny, Morgan, lại nhặt ngón tay út của vợ mình lên, mυ'ŧ nó một cách thích thú...

Lâm Nho Duệ: "..."

Cô ghê tởm vô cùng, vội nhổ nước bọt vào lòng, rồi quay đi.

Bước chân của cô nhẹ nhàng không phát ra tiếng động gì, thế nên vợ chồng Thomassens không biết cảnh mukbang vừa rồi của hai người đã bị phát hiện.

Lâm Nho Duệ đi về phòng, cố gắng kết hợp các manh mối lại với nhau.

Cô bé Emma bị gϊếŧ, lời cảnh báo của Daniel, rồi hành động kỳ lạ như dị giáo của hai vợ chùng Thomasson... Chắc chắn phải có một sợi chỉ hoàn chỉnh kết nối cả ba lại.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một cơn gió lạnh tràn vào phòng.

Đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ....

Vợ chồng Thomason ăn thịt người.

Cách hành sự của họ rất giống với những kẻ ăn thịt người kia.

Bọn họ vừa sinh ra đã như thế sao?

Không.

Không.

Không.

Sự thật ẩn giấu trong sương mù dường như sắp được hé lộ.

Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột cắt ngang suy nghĩ của cô.

Tiếp theo đó, những viên gạch rơi cũng rơi xuống đất.

Đôi mắt màu hổ phách dần trở nên lạnh lẽo, Lâm Nho Duệ đứng dậy đi đến bệ cửa sổ.

Meo meo meo.

Một tiếng mèo meo meo yếu ớt phát ra từ nóc nhà.

Con mèo kia lại làm vỡ ngói.

Lâm Nho Duệ duỗi tay ra nắm chặt mái hiên, cong người trèo lên mái nhà, nhìn sinh vật lạ mặt mới phá phách kia.

Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy hai giây, sinh vật kia không phản ứng gì cả, nó cứ nhìn cô như cũ

Lâm Nho Duệ: "Hêy."

Cô đưa tay chào hỏi, trông rất thân thiện, nhưng sinh vật kia lại như nhìn thấy ma, nó vội đứng dậy, điên cuồng chạy trốn.

Những đám mây dần biến mất, ánh trăng trong vắt chiếu xuống, khiến cô nhìn rõ khuôn mặt của nó.

Đúng vậy, đây là một con quỷ ăn thịt người, lông tóc trên người như bị lửa thiêu đốt.

Chẳng trách sao nó lại sợ hãi cô như thế.

Mặc dù thân hình vạm vỡ, nhưng động tác của nó mạnh mẽ đến bất ngờ, thoăn thoắt nhảy qua mái nhà, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

"Rầm!"

Lâm Nho Duệ đè đầu gối vào phần lưng nó, ấn con quỷ đó nằm sấp xuống.

So với nó, cơ thể của cô lại mỏng manh như một con rắn nhỏ, nhưng con quỷ vạm vỡ kia lại cứ bị lật úp như thế, không thể thoát ra.

Lâm Nho Duệ vỗ vỗ mặt đất, một ngọn lửa hừng hực bỗng bốc lên, cô đưa tay vào ngọn lửa ấy, lấy ra con dao đỏ tươi, lưỡi dao chứa nhiệt độ kinh khủng kia mạnh mẽ đâm đến!

"Lâm Nho Duệ, đừng gϊếŧ tôi!"

Con dao chợt dừng lại gần sát cái đầu đầy lông lá.

Đôi mắt Lâm Nho Duệ trừng to ngạc nhiên.

Thứ phát ra từ miệng con quỷ là giọng nói của Tiết Phỉ Nhi!

"...Tiết Phỉ Nhi?" Cô ngập ngừng hỏi.

Chẳng lẽ Tiết Phỉ Nhi bị ép biến thành quái vật như này?

Con quỷ rống lên vài tiếng, giọng nói thay đổi, nó lại phát ra một giọng nam: "Buông tôi ra!

Lâm Nho Duệ chợt hiểu ra, không phải con người biến thành quỷ, mà là những con quỷ ăn thịt này có thể bắt chước giọng nói của người khác.

Hiện tại, có một chuyện ta có thể chắc chắn, đó là cặp đôi kia hiện đang bị bọn quỷ bắt làm tù binh.

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên trong phòng khách của biệt thự.

Lâm Nho Duệ biến sắc, cô nhanh chóng kết liễu con quỷ ăn thịt này, sau đó mang theo xác chết, nhảy khỏi mái nhà.

Trương Lộ hoảng loạn, vội vàng chạy vào phòng khách.

Cô ấy là giọng nữ cao của dàn hợp xướng trường, cho nên vừa cất giọng một cái, là cả rừng cây bên ngoài còn nghe.

Mọi người cũng hoảng theo, vội hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi... tôi vừa đi vệ sinh." Trương Lộ run lên vì sợ hãi: "Lúc ra cửa thì nhìn thấy một con quái vật! Không tin mấy người hỏi tiểu Mỹ đi!"

Tiểu Mỹ là cô gái đi cùng cô ấy, nhưng khi mọi người nhìn, thì Tiểu Mỹ lại lắc đầu.

"Tôi thực sự đã nhìn thấy nó mà, nó cao lắm, có lông, mắt xanh!"

"Như này đúng không?" Lâm Nho Duệ đẩy cửa đi vào.

Một xác chết không đầu bị ném xuống sàn, khiến đám học sinh sợ hãi, lùi ra sau một bước.

Trương Lộ phản ứng đặc biệt dữ dội: "Đúng vậy! Chính là nó!"

Hứa Liệt nói: "Đây là quỷ ăn thịt người đấy."

Tuy nhiên, khi Trương Lộ cẩn thận kiểm tra lại xác chết trên mặt đất, cô ấy lại ngạc nhiên: "Nhưng đây không phải là.... Là con tôi đã nhìn thấy."

Hình như trong biệt thự, không phải chỉ có một con này.