"Thì ra quỷ ăn thịt người trông như thế này sao?"
"Lạ nhỉ, sao chỗ bị chém này của nó giống như mới bị lửa đốt cháy vậy!"
Nghe cái tên quỷ ăn thịt người thì ai mà chả sợ, nhưng cái xác trơ trọi dưới đất này lại không có chút uy hϊếp nào, có vài nam học sinh to gan, dám bước lên xem xét đống thịt này, sau đó thì thi nhau cảm thán.
"Ấu mai gọt, tụi mày có thấy không, nó không có tai, mũi và miệng luôn!"
Lâm Nho Duệ không khỏi liếc nhìn đầu xác chết.
Cô đã lờ mờ nhận ra chuyện đó kỳ lạ vào đêm hôm trước cơ, nhưng lần này mới thấy rõ vấn đề.
Một số đặc điểm trên khuôn mặt của con quỷ như bị cắt xén, không phải là khuyết tật bẩm sinh, mà giống như bị cắt sống bằng một vũ khí sắc nhọn, vết thương nhầy nhụa, máu tươi chảy ra.
Nếu không phải vậy, thì đặc điểm trên khuôn mặt của quỷ ăn thịt sẽ hầu như còn nguyên vẹn.
"Nó đã bị chính tộc người của mình đối xử như vậy." Lâm Nho Duệ bình tĩnh phân tích.
Hứa Liệt khó hiểu: "Nhưng tại sao bọn chúng lại làm như vậy?"
Trực giác mách bảo, Lâm Nho Duệ nghĩ ngay đến Jenny, người hôm qua mới rút dao ra, cắt đứt ngón tay mình.
Dường như có một số mối tương quan giữa cả hai.
Vừa nghĩ đến xong, Jenny đã vội vã xách váy xuống cầu thang.
Một bên tay của bà ta quấn băn, máu rỉ ra từ ngón tay út.
Jenny như thể mới vừa được vớt lên khỏi mặt nước, khuôn mặt bà ta nhợt nhạt, hốc hác.
Khi vừa nhìn thấy xác con quỷ trên mặt đất, bà ta vội che miệng, hét lên: "Đây là cái gì? Trời ơi! Tại sao thứ này lại ở trong nhà tôi? Mấy người gϊếŧ nó! Mấy người gϊếŧ người rồi!"
Những học sinh chẳng biết mô tê gì vội chạy lại an ủi bà ta, còn Lâm Nho Duệ đứng một bên lại chỉ cảm thán về cái kỹ năng diễn xuất tuyệt cmn vời của người này.
Sau lời giải thích của mọi người, Jenny cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận cái xác này là quỷ ăn thịt người.
Mà cái ngón út đang chảy máu của bà ta lại không chú ý hết
Sau màn diễn xuất, Jenny gọi cho Morgan xuống, cả hai giúp chôn cất cái xác như thường lệ.
Lâm Nho Duệ nhìn xác chết lần cuối, không biết ngày mai, thứ này sẽ xuất hiện trong bát canh nào.
Lâm Nho Duệ lấy đồ trong phòng mình ra, dời một cái ghế trong phòng kháhc, đặt giữa cửa, ngồi xuống.
Hứa Liệt: "Đại tỷ làm gì vậy?"
Lâm Nho Duệ nhắm mắt lại, cầm trong tay hai lưỡi đao: "Tôi sẽ bảo vệ mấy người, ngủ đi."
"Lâm Nho Duệ..."
Mọi người cảm động quá trời, liên tục cảm ơn, sau đó quấn chăn, rúc vào nhau, nằm xuống.
Mặc dù biết ngôi nhà có thể bị lũ quỷ xâm chiếm, nhưng nhìn bóng dáng lạnh lùng ở cửa kia, tất cả mọi người đều cảm thấy yên tâm vô cùng.
Tiếng ngáy ngủ dần vang lên, xen lẫn tiếng lách tách của lò sưởi.
Đêm đen, tuyết càng ngày càng rơi nhiều hơn.
Lâm Nho Duệ nhặt bông tuyết lên, vừa liếc mắt sang, đã thấy một bóng người nhỏ bé xuất hiện sau gốc cây cách đó không xa.
"Tuyết rơi nhiều như vậy, sao nhóc không vào trong ngồi?" Mặc dù là khách, nhưng thái độ của Lâm Nho Duệ còn giống chủ nhà hơn là của Daniel.
"Năm nào cũng có tuyết rơi như thế này." Daniel lạnh lùng nói.
"Tôi còn chưa cảm ơn nhóc nữa." Lâm Nho uệ mỉm cười.
Cô hiếm khi mỉm cười, nhưng khi đôi môi nhếch lên, lại trông còn vô tình hơn.
"Tại sao lại cảm ơn tôi?"
"Hôm đó, nhóc vội chạy đến, làm đổ ly trà." Cô thầm nghĩ, nhóc con này cứng miệng phết nhỉ: "Trong ly đó có thứ dạng như thuốc mê đúng không? Tôi không định uống, nhưng cũng cảm ơn lòng tốt của nhóc."
Mặt Daniel đỏ lên, cậu bé vội quay mặt đi vì xấu hổ: "Không có!"
Giọng điệu dữ tợn, giống như một ông cụ non.
Sau một lúc, cậu bé mủi lòng: "Đó là Butylated Hydroxyanisole (BHA), một loại thuốc theo toa. Nếu pha nó trong trà có thể khiến người bất tỉnh. "
Lâm Nho Duệ chợt hiểu ra gì đó, cô nói: "Đó là lý do tại sao những học sinh kia đều biến mất trong im lặng?"
Người đầu tiên mất tích là những học sinh bị thương.
Bọn họ bị thương nặng, thế nên sẽ tỉnh táo hơn người bình thường nhiều chút, một khi bị kéo lê di chuyển thì chắc chắn sẽ đau mà tỉnh dậy.
Nhưng nếu bọn họ bất tỉnh thì sao?
"Chính xác." Daniel hừ một tiếng: "Bọn họ cũng cho thứ bột đó vào thức ăn của tôi, nhưng đã bị tôi phát hiện ra."
"Nhóc là con ruột của họ mà."
"Haha, Morgan Thomasson và vợ ông ta đã hoàn toàn mất đi nhân tính. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng họ là quái vật mà, đâu phải hổ?" Daniel khẽ nói.
Lâm Nho Duệ chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của một đứa trẻ.
Đau buồn tột cùng, hận thù nuốt chửng, nỗi sợ hãi cay đắng kia như bao trùm lên khuôn mặt non nớt của Daniel: "Họ đã gϊếŧ Emma trước mắt tôi... Cắt con bé thành lát, đặt con bé lên vỉ nướng quét dầu, nướng chín... Xương thì ném vào ổ chó..."
Chiếc kẹp tóc thỏ màu hồng mà Lâm Nho Duệ tìm thấy ở sâu trong ổ chó chính xác là di vật cuối cùng của cô bé.
Lâm Nho Duệ im lặng.
Bởi còn gì để nói nữa chứ, quá kinh tởm...