Lâm Nho Duệ lẳng lặng chờ cậu bé chỉnh lại tâm trạng.
Bởi để có thể kể ra những ký ức đẫm máu này, chắc Daniel đã phải dùng hết can đảm, nhưng đây cũng là tin tốt, cho thấy sự tin tưởng của cậu bé dành cho cô.
Daniel liều mạng đến, chỉ để nói chuyện này ư? Không đơn giản như vậy!
Daniel bình tĩnh lại ngay trong chốc lát, nói: "Chị đã gặp lũ quái vật đó rồi, đúng không?"
"Đúng vậy. Nhưng trông có chút kỳ quái. Cơ thể của con quỷ đó không hoàn chỉnh. Các đặc điểm trên khuôn mặt và các bộ phận cơ thể đều bị cắt xén mất một phần." Lâm Nho Duệ bày tỏ sự nghi ngờ.
"Giữa bọn quái vật đó có một văn hóa ăn lẫn nhau. Bọn chúng sẽ thể hiện tình cảm của mình bằng cách cắt một phần cơ thể cho người kia ăn." Daniel nói.
Lâm Nho Duệ tiếp lời: "Tôi thấy Jenny tự làm hại bản thân."
"Bà ấy đã bị đồng hóa." Daniel lại nói ra bí mật đáng kinh ngạc khác, vẻ mặt thì tỏ ra khinh miệt: "Morgan và Jenny, họ cũng từng là con người... Cho đến khi bị bắt làm tù binh. Lũ quỷ kia đã bắt những tù binh trở thành đồng loại, để chúng mở rộng dân số, bên cạnh việc sinh sản."
Hóa ra Jenny đã cắt ngón tay của mình để thể hiện tình yêu với Morgan.
Cái văn hóa thật méo mó và man rợ.
Chẳng lẽ hai người gϊếŧ đứa con gái nhỏ của mình, cũng là để nhân danh tình yêu sao?
Đột nhiên, Lâm Nho Duệ thấy buồn nôn ngang, cô đột nhiên quay đầu nhìn căn phòng ở cuối lầu hai.
Daniel hỏi: "Có chuyện gì...?"
"Có gì đó không ổn." Lâm Nho Duệ cắt lời cậu bé, đi về phòng, như nhớ ra gì đó, cô xoay người lại, ném vũ khí cho Daniel: "Biết dùng không? Cầm phòng thân!"
Cô đội tuyết đi vào căn biệt thự ấm áp, thầy Lý bị đánh thức bởi cái lạnh, dụi mắt buồn ngủ.
Lâm Nho Duệ sải bước đi tới trước mặt ông, hỏi: "Cuối lầu hai là phòng nào?"
Thầy Lý nói không biết.
Một học sinh khác lại nói chen vào: "Liễu Tuyết Linh, cậu ta nói ở đây chen chúc quá, thế là chọn lên căn phòng đó ngủ."
"Chết tiệt!"
Thà chọn gặp quỷ ăn thịt người còn hơn là nằm chen chúc ở đây? Má nó, mấy con bánh bèo vô dụng này!
Lâm Nho Duệ xoay người chạy lên lầu.
Đám người ở dưới thì đứng nguyên tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau.
Liễu Tuyết Linh bị tiếng ăn đậu phộng đánh thức.
Ngủ chung với nàng ta là một cô gái mập tên là Triệu Tân Nguyệt, trên người người này cái mùi thum thủm thúi quắc.
Liễu Tuyết Linh rất miễn cưỡng khi bị xếp ngủ với nàng ấy, nàng ta không thể từ chối được, bởi phải duy trì hình tượng xinh đẹp của bản thân.
Nhưng nàng ta không ngờ, nửa đêm rồi, người này còn trốn trên giường ăn vụng!
Ghê tởm thật sự, con gái con đứa mà vậy sao?
Liễu Tuyết Linh nằm yên chịu trận, nhưng âm thanh rốp rốp vang lên ở đầu giường bên kia vẫn không chịu dừng lại.
"Triệu Tân Nguyệt." Nàng ta không nhịn được nữa, đè nén cơn giận, nhẹ giọng nói: "Cậu ăn cái gì vậy?"
Ban đầu nàng ta định nhắc nhở đối phương, nhưng Triệu Tân Nguyệt ở bên kia nói: "Tôi đang ăn đậu phộng, cậu có muốn ăn chung không?" Ngữ điệu của người này nghe rất kỳ lạ, nhưng vẫn là âm thanh quen thuộc.
Chả hiểu sao, cái suy nghĩ đáng sợ kia lại xuất hiện trong đầu nàng ta, nhưng khi nghe được giọng người kia, Liễu Tuyết Linh vội thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, cậu đưa cho tôi thử chút đi."
Một vật thể bị ném qua, rơi ngay trên gối của nàng ta.
Là một ngón tay đẫm máu bị cắt đứt.
Liễu Tuyết Linh ngừng hô hấp.
Nỗi sợ hãi sâu thẳm và đen tối nhất như muốn cuốn nàng ta đi.
"Liễu Tuyết Linh!" Phía sau vang lên tiếng hét thảm của cô gái.
Liễu Tuyết Linh xoay người ngồi dậy, Tiền Mỹ Trai, một cô bạn cùng lớp, từ trong bóng tối đi ra, quỳ trên mặt đất.
Một cây gậy bóng chày vung ra từ bóng tối phía sau, bốp một tiếng, đầu nàng vỡ vụn ra tung tóe, máu tươi và thứ gì đó màu trắng chảy ra tỏng tỏng.
Liễu Tuyết Linh đưa tay ra che miệng, nuốt lại tiếng thét chói tai vào bụng.
Bởi nếu nàng ta dám phát ra âm thanh, bản thân cũng sẽ kết thúc như Tiền Mỹ Trai vậy.
Kẻ cầm gậy bóng chày bước ra khỏi bóng tối, dưới ánh sáng lờ mờ, đó là khuôn mặt chất phác phúc hậu của chủ nhân của biệt thự dần lộ ra, Morgan Thomasson.
Rõ ràng trước khi đi ngủ, nàng ta đã kiểm tra ổ khóa kỹ càng, nhưng tại sao...
Không một tiếng động.
Xác của Tiền Mỹ Trai vẫn nằm trên mặt đất.
Từng cô gái một trong phòng dần bị vặn gãy cổ.
Chăn bông được vén lên, xác của của cô gái mập Triệu Tân Nguyệt bị đẩy ra khỏi giường, lăn xuống đất.
Trên bụng nàng ấy có một vết thương khá lớn, hình như đang ai đó vùi đầu vào vết thương của Triệu Tân Nguyệt, hút thứ mỡ màu vàng óng.
Chẳng lẽ hai vợ chồng chủ của căn biệt thự này la quỷ ăn thịt người?
Liễu Tuyết Linh dùng cả hai tay để che miệng, nước mắt vô thức chảy dài trên má.
Cái chết thực sự đang rình rập với thiếu nữ xinh đẹp chỉ mới mười tám tuổi này.
Jenny Thomasson vươn cái lưỡi đỏ như máu của mình ra, liếʍ láp quanh vùng miệng, ba ta mỉm cười, khen ngợi: "Cô bé ngoan nha, phải ngoan đấy. Như một phần thưởng, tao sẽ ăn mày nhẹ nhàng."