"Những người đó... Vẫn đang trốn trong biệt thự, thế nhưng vẫn bị bắt đi rồi bị ăn thịt, thật kinh khủng...."
"Sợ là bây giờ, Tiết Phỉ Nhi và Tống Thịnh... Lành ít dữ nhiều..."
"Thầy Lý." Lâm Nho Duệ quát lên.
Giọng của cô không lớn, nhưng ngay khi mở miêng, mọi người đều im lặng, từ đôi mắt hoảng sợ kia mang theo hy vọng mà nhìn cô.
Bọn họ nhận ra rằng Lâm Nho Duệ rất có thể là hy vọng duy nhất có thể cứu bản thân trong trò chơi kinh dị này.
"Tập hợp tất cả mọi người vào trong một phòng, tối nay, không được để ai ở một mình." Lâm Nho Duệ nói.
"Hả, cả nam và nữ ở chung luôn sao?" Ai đó thì thầm: "Phiền phức thế."
Vẻ mặt thầy Lý trở nên nghiêm túc: "Bây giờ còn phàn nàn phiền phức? Tính mạng là quan trọng nhất!"
"Ở chung thì được gì chứ? Mấy người có thể bảo vệ chúng tôi không?" Đám học sinh lại đặt câu hỏi.
"ĐCM!" Hứa Liệt đột nhiên nổi giận: "Đứa nào mới thở ra câu vừa rồi? Đứng lên cho tôi! Mẹ nó, mấy người có biết những con quỷ ăn thịt người kia nguy hiểm như thế nào không? Hai người bọn tôi phải chống trả lại hơn 50 con! Nếu không có đại tỷ, tôi đã bị xiên chết rồi nướng chín mất!"
Mới qua có mấy ngày, Hứa Liệt đã trở thành một fanboy của Lâm Nhi Duệ rồi.
Là một học sinh trội thể thao, vẻ ngoài dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, thế nên gương mặt khi tức giận của cậu đáng sợ hơn nhiều so với biểu cảm lạnh lùng của cô.
Tiếng xì xào của đám học sinh biến mất
Liễu Tuyết Linh đảo mắt hai lần, nàng ta bước lên phía trước, thân thiết mà ôm lấy cánh tay Lâm Nho Duệ, nũng nịu nói: "Duệ Duệ, cậu phải bảo vệ mình đó nha."
Lâm Nho Duệ vội rút tay ra, nhưng lại nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt.
Trước cửa sổ sát đất trong suốt, Jenny đang nhìn mọi người.
Khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Nho Duệ, bà ta sững người một lát, sau đó lại nở nụ cười ấm áp thường ngày, đẩy cửa bước ra ngoài: "Tuyết vẫn còn rơi, mọi người vào nhà bàn bạc tiếp đi."
Bầu trời u ám, tuyết rơi đầy sân.
Lâm Nho Duệ trở về phòng, trước khi chuẩn bị mở cửa, không hiểu sao cô lại ngồi xổm xuống, nhặt một sợi mì.
Đó là một sợi mì Ý ống xoăn, Lâm Nho Duệ thử đưa nó vào khóa cửa, wow, vừa in khin khít.
Nhìn tình hình, rõ ràng là đã có ai đó lẻn vào phòng cô
Nhưng người đó là ai chứ?
Lâm Nho Duệ đi quanh phòng, sau đó bóp nát sợi mì, ném chúng ra ngoài sân.
Khi cô quay lại, trên bàn lại xuất hiện một tờ giấy được chiếc cốc uống nước đè lên
Lâm Nho Duệ lấy cái cốc ra, lật tờ giấy lên.
"Chạy ra khỏi biệt thự ngay lập tức!Đừng nói chuyện với bất cứ ai! Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau!!"
Chữ viết tay cẩu thả, rõ ràng người viết đang rất vội vàng.
Phía cuối hàng chữ còn được ký tên "Phỉ"
Thứ này là do Tiết Phỉ Nhi để lại cho cô.
Lâm Nho Duệ khẽ nhúc nhích ngón tay, tờ giấy bị đốt thành tro bụi.
"Tại sao lại đốt? Lỡ nó là một manh mối quan trọng trong thì sao?” Giọng nói của Seth vang lên trong đầu cô.
"Ông đang rảnh rỗi à? Sao không đi tìm người nào đó mà tâm sự."
"Cô là người duy nhất cần được giám sát và tâm sự."
"Vinh hạnh vinh hạnh.” Lâm Nho Duệ đi tới bên giường, vén chăn lên, một con dao lạnh lẽo được cắm vào giữa nệm.
Nếu không vén chăn lên mà trực tiếp nằm xuống, có lẽ bây giờ cô đã ngủm củ tỏi rồi.
Cô kiểm tra phòng của mình lại lần nữa, không chỉ tìm thấy lưỡi dao trong hăn mặt, mà bàn chải đánh răng còn có kim tiêm.
"Chà, kẻ đó muốn gϊếŧ cô dữ vậy luôn? Cũng đúng thôi, cô gây nghiệp nhiều vậy mà.” Seth kháy khịa
"Cảm ơn vì lời khen.” Lâm Nho vừa đặt những món đồ nguy hiểm này lên bàn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ, một viên gạch trượt khỏi mái hiên, vỡ tan tành trong sân.
Lâm Nho Duệ cảnh giác nhìn sang bên cửa sổ.
Lúc này, một tiếng meo meo yếu ớt phát ra từ mái hiên.
"Là một con mèo.” Seth nói, "Tuyết rơi nhiều như vậy, biết đi đâu bây giờ, những sinh vật nhỏ bé này thật tội nghiệp…”
Cô quét lưỡi dao và kim tiêm dưới gầm giường, xoay người lại đi xuống lầu.
Phòng khách rất sinh động, trong biệt thự không có phòng nào có thể chứa hơn mười người, vì vậy thầy Lý đành tập hợp tất cả học sinh ở giữa phòng khách, quấn chăn, túm tụm lại với nhau.
Lò sưởi ấm áp, ánh lửa bập bùng.
Lâm No Duệ nhìn xung quanh, thấy vẫn chưa đủ người.
Thầy Lý xoa xoa tay, ngượng ngùng bước về phía trước: "Có mấy nữ học sinh nói nghỉ ngơi ở đây không tốt, cho nên đã trở về phòng."
"Đồ ngu đồ ăn hại, sống không muốn, cứ muốn đi tìm chết! Đại tỷ, mặc kệ bọn họ!" Hứa Liệt phẫn nộ, hiển nhiên là cậu không có tý ấn tượng tốt nào với mấy nữ học sinh nhút nhát này.
Cậu đang ngồi khoanh chân trước lò sưởi, khuấy một chén súp đặc sệt trong tay.
Lâm Nho Duệ liếc nhìn: "Đừng ăn."
"Hả?"
"Đừng ăn thứ đó."
"Ò! Dạ được!" Hứa Liệt gãi gãi đầu.
Mặc dù không biết lý do, nhưng cậu luôn tuân theo mệnh lệnh của Lâm Nho Duệ vô điều kiện.