Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 15: Lại có người mất tích

"Ê thằng nhóc này bớt hỗn nha!" Hứa Liệt nhảy dựng lên.

Sắc mặt Daniel đột nhiên thay đổi, vì cậu bé thấy Lâm Nho Duệ đang nhặt khung ảnh bị úp ngược trên bàn lên, nhìn chằm chằm bức ảnh bên trong.

Đó là một bức ảnh gia đình, nhưng hình ảnh của hai người lớn đã bị xóa bằng bút đen, chỉ còn lại một người cậu bé và một người cô bé đang ngồi trên bãi cỏ, cả hai rúc vào nhau, nở một nụ cười ấm áp và hạnh phúc.

"Sao em lại chạy ra khỏi biệt thự?" Lâm Nho Duệ hỏi.

"Việc nhà chị à!" Daniel nghiến răng trừng mắt nhìn cô: "Dù sao cô cũng sẽ chết. Tất cả mọi người sẽ chết."

"Ê ê ê, nhóc con, bớt nói xui rủi đi!" Hứa Liệt kêu lên.

Daniel phớt lờ hai người, chất đống đá xung quanh lò sưởi nhỏ ở giữa phòng, bắt đầu nhóm lửa.

Gỗ bị ẩm do nước, rất khó mà nhóm, thậm chí còn tỏa ra những làn khói đen khó ngửi.

Daniel ho khan vài tiếng, đang định né xa hai người hơn một chút thì Lâm Nho Duệ đi đến, ngồi khoanh chân ngồi xuống bên cạnh.

Củi trong của Daniel bị cô lấy đi, trong chớp mắt, một ngọn lửa rực rỡ bùng lên.

Daniel xịt keo, cậu bé không thể phân biệt nổi, ngọn lửa này là từ gỗ hay từ ngón tay cô.

Lâm Nho Duệ lần lượt nhét củi vào bếp lò, phủi tay, lấy thứ gì đó từ trong túi áo khoác ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ đó, biểu cảm của Daniel thay đổi.

Đó là một chiếc kẹp tóc thỏ màu hồng, nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay của cô.

"Cô tìm cái này ở đâu?" Giọng Daniel run run.

"Tìm thấy trong chuồng chó, chắc con pitbull kia giấu." Lâm Nho Duệ đưa cho cậu chiếc kẹp tóc: "Em có thể nói cho tôi biết, Emma chết như thế nào không?"

Daniel mím môi.

Lâm Nho Duệ cũng hiểu cậu bé không muốn nói thêm gì nữa, thế là cô đứng dậy đi ra khỏi nhà.

Daniel nắm chặt chiếc kẹp tóc thỏ, ngay khi Lâm Nho Duệ chuẩn bị bước ra khỏi nhà, cậu bé đột nhiên lớn tiếng nói: "Hãy cẩn thận với Jenny Thomason và Morgan Thomason!"

"Đó không phải là cha mẹ của em sao?" Lâm Nho Duệ không lên tiếng, Hứa Liệt lại rất ngạc nhiên.

"Đã từng!" Giọng Daniel lạnh như tuyết bên ngoài: "Cho đến khi họ gϊếŧ Emma!

"Cái gì..." Hứa Liệt muốn hỏi, nhưng cánh cửa đã đóng sầm lại.

Lần này, cửa đã bị khóa từ bên trong.

Đến khi hai người trở về biệt thự, Hứa Liệt vẫn đang bực dọc: "Vợ chồng Thomasson là người tốt, sao có thể đi gϊếŧ chết con ruột của mình? Đại tỷ, thằng nhóc đó chắc chắn không bình thường!"

Lâm Nho Duệ trầm tư.

Khi nhặt được chiếc kẹp tóc thỏ con trong chuồng chó, Seth đã nhắc nhở rằng đó là một manh mối quan trọng, thế là dù đi đâu, Lâm Nho Duệ cũng mang nó theo bên mình.

Lúc nhìn thấy con búp bê ở đầu giường trong căn nhà gỗ ven hồ, cô nhận ra rằng đã đến lúc sử dụng manh mối này.

Vận dụng thêm một chút sự lươn lẹo, Daniel đã nôn ra mấy thông tin quan trọng.

So với việc gia đình Thomasson gϊếŧ con gái út, cô quan tâm nhiều hơn đến những lời cuối cùng của Daniel.

Câu này toát ra một sự bất an, dường như che giấu sự thật và chân tướng đẫm máu.

Tại sao khuôn mặt của cậu bé lại toát ra cái vẻ ấy? Rốt cuộc Daniel đã phải chứng kiến chuyện gì?

Dù chưa đến, nhưng cửa biệt thự đột nhiên mở rộng ra, thầy Lý vội vàng kéo hai người vào biệt thự.

Mọi người tập trung trong phòng khách, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.

Suy nghĩ của Lâm Nho Duệ cũng bị gián đoạn, cô không khỏi tự hỏi, nửa ngày bản thân rời đi, biệt thự lại gặp chuyện gì nữa hay không.

Những lời tiếp theo của thầy Lý đã xác nhận suy đoán của cô.

"Không xong rồi! Lại có người mất tích!"

Có hai người mất tích, là Tiết Phỉ Nhi và bạn trai Tống Thịnh của cô ta.

Cặp đôi này đã mâu thuẫn với nhau kể từ khi thoát chết.

Để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt trong biệt thự, thầy Lý đã sai các học sinh đi giúp vợ chồng Thomason dọn dẹp biệt thự.

Dọn dẹp được một nửa, trên bãi cỏ, hai người cãi vã dữ dội, sau khoảng hai phút, có một tiếng hét vang lên.

Cuộc cãi vã kết thúc.

Khi mọi người chạy ra, thì tất cả những gì còn lại trên bãi cỏ là những cây chổi và giẻ lau.

Không có dấu vết kéo, như thể một con chim lớn quét xuống không trung, đưa người đi, để lại hai dấu chân trong tuyết.

Hứa Liệt vòng quanh cây chổi và giẻ lau hai lần, vẻ mặt thận trọng: "Đại tỷ, chẳng lẽ là do bọn quỷ ăn thịt người kia làm?"

"Quỷ ăn thịt người?"

Hứa Liệt kể lại cuộc phục kích kia.

Mọi người nghe xong thì đều khϊếp sợ, đặc biệt là sau khi nghe tin những học sinh mất tích đã bị gϊếŧ rồi nấu chín. Bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc thảm thiết, một cô gái trong đám người ngã xuống đất, ngất xỉu.

Chị gái sinh đôi của nàng nằm trong số những học sinh mất tích.

"Đáng tiếc, hai người bọn tôi đi quá vội, không thể dọn dẹp thi thể cho họ." Hứa Liệt nhìn Lâm Nho Duệ.

Vẻ mặt của cô vẫn cứ nhàn nhạt như cũ, cô chỉ hơi nhíu mày.

Nhiều học sinh dần quan tâm hơn đến sự an toàn của chính bản thân: "Hóa ra quỷ ăn thịt người có thật!"