Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 14: Căn nhà gỗ

Tên thủ lĩnh kia chỉ về hướng của hai người họ một cái, những con quỷ còn lại phát ra tiếng gầm, rồi lao về phía trước.

Thấy vậy, Lâm Nho Duệ rút hai con dao ra sau lưng, nhón chân một chút, quét nhìn phía đối diện.

Cùng lúc đó, tiếng súng cũng vang lên sau lưng cô.

Mặc dù đây là lần đầu Hứa Liệt lần chạm vào một cây súng thật, nhưng cậu là người thông minh, vả lại cũng không sợ lắm, thế nên chỉ trong thời gian ngắn, Hứa Liệt đã thành thạo.

"Pằng pằng pằng" tiếng súng vang lên không ngớt, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Những con quỷ ăn thịt người kia mình đồng da sắt, các viên đạn không thể xuyên qua cơ thể chúng hoàn toàn, mà thay đó, bi thảm mắc kẹt trong xương.

Hứa Liệt phải bồi thêm mấy phát, chúng nó mới ngã xuống.

Cậu suy nghĩ, Lâm Nho Duệ bên kia chỉ sử dụng vũ khí bằng tay, vậy sao đánh được?

Vừa nghĩ, Hứa Liệt vừa đưa mắt nhìn sang, nhưng mới ngó một cái, cậu shock rớt quai hàm.

Tiếng da thịt bị chém lìa không ngừng vang lên, từng con quỷ như trở thành miếmg đậu phụ dưới lưỡi dao phát sáng màu xanh. Trước khi có thể giơ ngọn giáo kia lên, lưỡi kiếm đã lướt qua tầm mắt, bọn chúng gần như đã bị chém sống gần hết.

Máu chảy thành sông, thịt nhầy nhụa đầy đất.

Đây chính xác là một cuộc thảm sát!

Vẻ mặt Lâm Nho Duệ vẫn thờ ơ như cũ.

Hứa Liệt bên cạnh thì đờ người ra, cậu nghĩ mình đã đi lạc vào cái game đại chiến trái cây, bởi Lâm Nhi Duệ như đang cắt rau dưa.

Tên thủ lĩnh chột kia bắt đầu nhận ra rằng có gì đó không ôn.

Thợ săn đang dần chuyển thành con mồi.

Gã hét lên: "Lui về bụi cây! Lui về bụi cây!"

Lâm Nho Duệ ngừng lại.

Giọng nói của tên thủ lĩnh này... Quen lắm.

Lũ quỷ ăn thị người kia nhanh chóng rút lui vào bóng tối, nhưng những sinh vật có thù tất báo này chắc chắn sẽ không ngừng tay.

Hứa Liệt cảnh giác quan sát xung quanh, đang chuẩn bị lên tiếng thì một cơn mưa tên dày đặc đột nhiên bắn ra từ trong mấy bụi cây.

Chi chít mũi tên, khiến người khϊếp sợ.

Giây phút ấy, Hứa Liệt chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Mình tàn đời rồi.

Nhưng đột nhiên, một bàn tay nắm lấy sau gáy, ấn cậu úp mặt xuống tuyết.

Tiếp sau đó, Hứa Liệt cảm nhận được một ngọn lửa cực nóng.

Chẳng biết ngọn lửa đến từ đâu, nhưng nhiệt độ của nó cao đến mức, gần như muốn nướng chín lưng cậu!

Ngọn lửa cao ngút lên trời, mưa tên bị thiêu cháy, rơi lộp bộp, cung tên chỉ còn lại những mảnh gỗ gãy nát, vương vãi tung tóe đầy đất, bốc ra làn khói xanh.

"Quái vật, quái vật! Mày là quỷ!"

Hứa Liệt vừa được buông gáy ra, cậu đã nghe thấy đám quỷ ăn thịt người run rẩy, chỉ vào Lâm Nho Duệ hét to, sau đó chạy hết vào sâu trong rừng.

Hứa Liệt câm lặng.

Một đám quái vật chỉ vào mặt một người, rồi gọi người đó là quái vật? Đùa hả? Giỡn quài ní?

Lâm Nho Duệ vội đuổi theo.

Hứa Liệt thầm nghĩ trong lòng: Ầy, hình như đây mới là quái vật, đại ca thật sự quá mạnh, giờ còn muốn đi săn lùng boss quái vật luôn chứ...

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn vội càng chạy theo.

Chạy rồi lại chạy, bóng dáng của đám quỷ kia biến mất, nhưng một hồ nước lại xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Nhiệt độ khá lạnh, hồ nước đóng băng, kế bên còn có một nhà gỗ nho nhỏ, và con pitbull mất tích trong trận chém hoa quả vừa rồi lại đang đứng dưới chân bậc thang trước nhà, vẫy đuôi điên cuồng.

Hứa Liệt nhìn sang Lâm Nho Duệ: "Đại ca, có nên vào xem không?"

Hai người đi bộ đến nhà gỗ, nhà này không có cửa sổ, nhưng lại có một ống khói nhỏ trên mái, và một ổ khóa sắt nặng trên cửa.

"Xem ra chủ nhân của căn nhà này đã ra ngoài rồi." Hứa Liệt gãi gãi đầu: "Hay là chúng ta đi về đi?"

"Đi vào xem." Lâm Nho Duệ nói: "Trò chơi sẽ không rảnh tạo ra manh mối vô ích. Phải có một giải thích cho ngôi nhà này. "

"Để em tìm xem ở đây có dây kẽm nào để mở ổ khóa không..."

Lời vừa dứt, cậu nghe thấy một tiếng búng tay, ổ khóa rơi xuống đất, Lâm Nho Duệ đã đẩy cửa đi vào trong rồi.

"Vậy ổ khóa bị hỏng hả?" Hừa Liệt vừa lẩm bẩm vừa ngồi xổm xuống nhặt ổ khóa, sau đó lại không nhịn được hét lên đau đớn: "Á đù, cái gì vậy?"

Ngón tay cậu lập tức bị bỏng lên rồi phồng rộp, hóa ra ổ khóa không tự nhiên mà rớt ra được, nó bị nhiệt độ cực cao thiêu đốt đến tan chảy.

Căn phòng sáng lờ mờ, diện tích khoảng mười mét vuông, một tấm rèm ngăn cách phòng khách với phòng ngủ.

Đằng sau bức màn là một chiếc giường nhỏ, ở đầu giường là một con búp bê thỏ màu hồng.

"Phòng con nít hả?" Hai người đang đứng trước tấm rèm nhìn trái nhìn phải, thì một hòn đá đột nhiên bay qua, đập vào lưng Hứa Liệt.

"Ai da đauuu!" Cậu vừa quay đầu lại, thì đã nhìn thấy đứa con trai út của gia đình Thomason, đang đứng cảnh giác ở sau rèm, trên tay là một đống đá.

Hứa Liệt tức giận: "Thằng nhóc này, cha mẹ không dạy em là không được lấy đá ném người sao!?"

Daniel chỉ lạnh lùng nói: "Cút ra khỏi nhà tôi!"