Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 9: Lớp trưởng

Câu nói của cô ta khiến mọi người chấn động, không khí xung quanh nhóm người ngày càng trùng xuống.

Lâm Nho Duệ đi vòng ra sau xe buýt, từ góc độ này cô có thể nhìn rõ hơn những dấu vết để lại ở thân xe.

Để làm thân xe bị móp méo như này thì hẳn bị va chạm là rất lớn, vết móng vuốt sắc bén làm xước bề mặt sơn, xé rách lớp da sắt của thân xe.

Nhiêu đây cũng có thể khiến người ta tưởng tượng được đám người này đã phải đối mặt với chuyện gì.

Thành thật mà nói, Lâm Nho Duệ cảm thấy mấy người này có thể trở đã là chuyện may mắn.

Thầy Lý lo lắng đến mức toát mồ hôi, ông cũng có một phần trách nhiệm lớn đối với thương vong của các học sinh, vậy nên ông vội vàng vẫy gọi mấy người còn lại tiến lên giúp mấy người trong xe buýt vào biệt thự.

Dù sao cũng là bạn học cùng một lớp nên mọi người cũng lần lượt bước lên giúp đỡ.

Lâm Nho Duệ lạnh lùng nói: "Đứng lại, đừng nhúc nhích!"

Mọi người đang bận bịu giúp mấy học sinh kia nghe vậy thì sững sờ: "Hả?" Mặc dù hoang mang, nhưng họ đứng im lại theo lời của cô.

"Tôi không nói mấy người." Tay trái của Lâm Nho Duệ thòng ra sau nắm lấy chuôi dao, nhìn chằm chằm vào rừng cây cách đó không xa, nhíu mày: "Đi ra đây."

Hóa ra một cái bóng bí ẩn đã lén lút quan sát đám người họ từ nãy đến giờ.

Đám người muốn ngừng thở.

Nhưng cái bóng dáng lờ mờ ấy cũng rất ngoan, nói cái là bước ra liền.

Cơ thể của bóng dáng đó máu me đầm đìa, thịt vụn trên người từng miếng từng miếng rớt xuống, bóng dáng ấy càng đến gần, mọi người lại càng trở nên quen thuộc, có người run rẩy hỏi: "Đây không phải là lớp trưởng sao?"

Lớp trưởng là một trong số ít nam sinh đòi vào rừng đi tìm lối thoát. Hình dạng bây của cậu ta không còn chút con người nào, thứ khiến mọi người nhận ra chính là cái áo khoác bóng chày trên người cậu ta.

Thầy Lý vội vàng chạy tới: "Ấy da da, sao lại thành ra thế này?"

Lớp trưởng duỗi ra một bàn tay, xương ngón tay trắng bệch lộ ra ngoài không khí như chân gà bị gặm thừa, trước khi thầy Lý kịp nắm được thì cậu ta đã ngã thẳng xuống.

Hứa Liệt đỡ được cậu ta, vội hỏi: "Cậu cũng gặp phải loại quái vật đó sao?" Lớp trưởng là người duy nhất trốn thoát được lại thành ra thế này, vậy những người còn lại...

Lớp trưởng há miệng, chưa kịp nói gì thì mớ máu trộn lẫn với phế nang tuôn đã tuôn ra từ miệng làm tắc khí quản khiến cậu ta chỉ biết ú ớ: "Cứu với, cứu tôi..."

Trước khi cậu ta kịp nói hết câu thì hô hấp cũng đã dừng lại.

Da gà da vịt của Tiết Phỉ Nhi thi nhau nổi lên, cô ta ôm chặt cánh tay: "Bọn họ cũng bị quái vật..?"

"Không hẳn." Lâm Nho Duệ nâng cằm lên: "Nhìn vào vết thương kia thì tôi dám chắc cậu ta bị dã thú gặm nuốt. Rõ ràng nó không giống với phương pháp gϊếŧ người của mấy con quái vật mà cô gặp."

"Sao cô biết quái vật không ăn thịt người?" Tiết Phỉ Nhi không vừa chí chóe lại với cô.

Lâm Nho Duệ nhíu mày, dùng mũi giày đá vào vai người lớp trưởng, lật người kia lại. Đám học sinh nhìn thấy sau lưng của thi thể thì đồng loạt lạnh sống lưng.

Phần thịt trên lưng lớp trưởng gần như rỗng tuếch, chỉ còn lại xương cột sống để chống đỡ cho da thịt còn lại, theo đó nhìn sâu vào bên trong ta lại thấy được chút cơ quan nội tạng còn sót lại của cậu ta.

Trong đám học sinh bắt đầu vang lên mấy tiếng thét, một số học sinh nữ yếu đuối đã ngất xỉu tại chỗ.

Hiện trường hỗn loạn, đám người dù sao cũng là học sinh nên không biết làm thế vào với cái xác, cho nên cuối cùng chính cặp vợ chồng Thomason đã giúp chôn xác sau rừng cây.

....

Trước màn hình, mấy người xem có khả năng tiếp thu kém bắt đầu cảm thấy rất khó chịu: "Hiệu ứng này chân thực quá nhỉ? Nếu là thật thì chắc kinh khủng lắm nhờ."

Nhiều người dần dần lại nhận ra có gì đó không ổn: "Trời ơi, hình như tôi biết bạn học sinh này, người này là bạn học cấp hai của anh họ tôi, cậu ta từng đến nhà chúng tôi ăn tối mấy lần!"

"Cô gái trong góc kia là con gái của người hàng xóm gần nhà tôi á!"

Các ban nghành liên quan đã cố gắng ra lệnh cho tòa nhà thương mại tắt màn hình lớn trong quảng trường, nhưng điều kỳ lạ là ngay cả khi cắt điện, hình ảnh trên màn hình vẫn được phát.

Tắt không được thì đành phải cử các xe cảnh sát đến phía quảng trường, bọn họ bắt đầu xua đuổi quần chúng vây xem để ngăn chặn những hình ảnh này lan rộng.

Nhưng làm sao chặn nổi, tất cả đã quá muộn, những tin đồn đã bắt đầu mọc cánh rồi nhanh chóng bay khắp thế giới...

Cả buổi chiều, tâm trạng đám học sinh đều rất nặng nề sợ hãi. Để an ủi mọi người, Jenny Thomason đã nấu một nồi canh thịt thơm ngon chiêu đãi mọi người.

Đến giờ ăn tối, mọi người lần lượt đến phòng khách ngồi xuống bàn.

Ban đầu mọi người vẫn đang ủ rũ vì chuyện ban nãy nhưng ngay khi ngửi thấy mùi thơm ngon bổ dưỡng từ nồi canh thịt, lại nhìn thấy từng miếng thịt đỏ tươi mềm mại nổi lềnh bềnh trong nồi thì tinh thần mọi người bắt đầu phấn chấn trở lại.