"Wow, thơm quá, tôi có thể ăn một bát trước được không?" Hứa Liệt dò hỏi.
"Đương nhiên có thể, mời." Jenny mỉm cười gật đầu.
"Đừng có ăn!" Trước màn hình, những khán giả đã thấy toàn bộ quá trình nấu nướng của Jenny bắt đầu la ó.
Đám đông ở quảng trường được giải tán thì ai về nhà nấy, nhưng lúc về thì trong mục yêu thích trên toàn bộ thiết bị của họ có thêm một trang web trông rất lạ.
Lúc click vào xem thì hình ảnh vừa nãy được chiếu trên quảng trường lại hiện lên.
Có tổng cộng 81 màn chơi trên toàn cầu, được sắp xếp theo từng quốc gia và khu vực. Các chức năng của web ấy đều y chang các nền tảng xã hội, người xem cũng có thể chuyển kênh xem những màn chơi khác.
AI dẫn chương trình là trái táo đỏ mang khuôn mặt của một cậu bé, lúc cần tư vấn nó sẽ trả lời bằng giọng điệu rất lễ phép: "Nền tảng livestream của Thần ở đây là để phục vụ cho bạn".
Buổi chiều cùng ngày, top hot search trên các nền tảng lớn đều được #Trò Chơi Trốn Thoát# bao trọn, thậm chí số lượt đọc còn tăng hàng triệu mỗi giây.
Mặc dù các biện pháp ngăn chặn như cấm tìm kiếm, xóa bài đăng, đều được áp dụng, nhưng các cuộc thảo luận có liên quan đến chủ đề này vẫn là hòn than nóng hổi trên các nhóm chat diễn đàn.
Có người hưng phấn, có người sợ hãi, nhưng nhiều nhất vẫn là những người ăn dưa hóng hớt.
Ngay cả những người xuất sắc ở mỗi khu vực còn có fans, bọn họ cổ động tự phát, nói chung trên các diễn rất náo nhiệt.
Lâm Nho Duệ ở khu Hoa Hạ - C1 nằm trong top những người có độ thảo luận lớn nhất.
Có người còn cắt ghép video cô đánh tên tài xế kia đưa lên mạng, khiến cô tăng thêm kha khá fans.
Các fans: "Chời ơi mấy người nhìn đi, nhìn coi Duệ ca ca của chúng tôi kìa! Ôi dời ơi, ảnh đẹp troai quá đi mất!!"
Lâm Nho Duệ không hề hay biết, số dư trong tài khoản của mình đang dần tăng vọt.
Tại căn biệt thự kia.
Cộc cộc cộc, tiếng bước chân truyền đến từ phía cầu thang. Một cậu bé mặc quần yếm bước xuống, ngồi vào bàn ăn. Nhìn vào khuôn mặt ấy, cô biết ngay đây là con trai út trên bức tranh chân dung gia đình, Daniel Thomason.
Lâm Nho Duệ thấy Jenny đặt bên cạnh Daniel một phần ăn nho nhỏ.
"Jenny, cái này dành cho ai vậy?" Cô hỏi.
"Ừm" Vẻ mặt Jenny bỗng trở nên buồn bã, đôi mắt bà ta đỏ hồng, trả lời: "Phần này là là dành cho đứa con gái nhỏ Emma của tôi, ôi đứa con nhỏ tội nghiệp của tôi... Mặc dù Emma không còn sống nữa, nhưng chúng tôi vẫn luôn tưởng nhớ con bé theo cách này."
Lâm Nho Duệ: "Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên hỏi."
"Không sao đâu. Cô có muốn húp chút canh không?"
Lâm Nho Duệ liếc nhìn nồi canh thịt, vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi bị viêm dạ dày, bác sĩ nói phải khiêng mấy đồ nhiều dầu mỡ và thịt thà. Tôi xin lỗi."
Liễu Tuyết Linh ngồi bên cạnh thấy thế thì cũng âm thầm đổ canh ra.
"Cạch" một tiếng, Tuyết Phỉ Nhi ở bên kia như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, cô ta nhìn chằm vào nồi canh thịt kia, thậm chí cũng không để ý chiếc thìa đang rơi trên đất.
"Cô sao vậy?" Jenny lo lắng hỏi.
Tuyết Phỉ Nhi như đang rất sợ Jenny, cô ta chưa ăn miếng nào đã vội vàng rời khỏi bàn. Tống Thịnh ngồi bên cạnh thấy thế thì cũng lo lắng đuổi theo.
Hai người dường như đã nổ ra một cuộc tranh cãi nảy lửa trong sân.
Sau bữa tối, Lâm Nho Duệ nằm trên giường, tiêu hóa khoai tây nướng và lát bánh mì nướng của bữa tối.
Trong biệt thự không có nhiều phòng, nhưng cô cũng không phải ngủ cùng người khác, mọi người đều chen chúc nhau rồi nhường ra chỗ cho một mình cô.
Đang tập trung sắp xếp các manh mối thì có tiếng gõ cửa. Mở cửa, Jenny nở nụ cười đứng bên ngoài, đôi môi hơi nhếch lên, để lộ hàm răng vàng khè.
Daniel co rúm lại phía sau bà ta, né tránh nhìn Lâm Nho Duệ. Cậu bé có vẻ là một đứa trẻ khá nhút nhát, ngại giao tiếp, không thích nói chuyện.
"Muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?" Lâm Nho Duệ hỏi.
Jenny đang cầm một khay đầy ly, trong mỗi ly đều chứa đầy rượu đỏ tươi, trông rất ngon miệng.
"Sắp đến mùa đông rồi, ban đêm ở đây rất lạnh, mọi người nên uống trà thì sẽ ấm hơn."
"Cảm ơn." Lâm Nho Duệ cầm lấy khay, lúc chuẩn bị đóng cửa thì Daniel lại đột nhiên lao tới đâm sầm vào cô. Lâm Nho Duệ trượt tay, làm đổ hết nửa phần trà.
"Daniel! Con làm gì vậy hả?" Jenny bực bội.
Lâm Nho Duệ phải nói đỡ vài câu thì Daniel mới tránh bị đánh đòn.
Đóng cửa lại, cô đổ hết sổ trà còn lại vào bồn cầu.
Vài tiếng chó sủa điên cuồng đột nhiên phát ra từ sân sau.
Chắc hẳn là do ai đó lẻn vào nên nó mới sủa dữ dội như vậy.
Ai chứ?
Tiết Phỉ Nhi không ngờ con chó này lại thính như vậy, cô ta vừa lo lắng vừa nhặt một cành cây quật nó: "Xuỵt! Mày sủa cái gì? Có tin tao chặt mày ra hầm canh không?"
Chó của nhà Thomason là một con Pit Bull, đây là một giống chó cực kỳ hung dữ, chó Pit Bull khi trưởng thành có thể cắn chết nguyên một con chó ngao Tây Tạng.
Lâu lâu còn có mấy vụ nó dám cắn rồi gϊếŧ cả chủ, quốc tế đã ban hành lệnh cấm chăn nuôi và buôn bán.