Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 11: Hình xăm

Tiết Phỉ Nhi lại không biết nặng nhẹ gì, dám tới gần, còn đòi dọa nó im lặng.

Con pitbull này là đã trưởng thành, hàm răng sắc nhọn của nó đang nhỏ giọt nước bọt tanh hôi, cái miệng đẫm máu mở rộng ra, ngay lúc đó, một bóng đen nhảy xuống từ tầng hai, nắm lấy mõm của nó.

Lâm Nho Duệ buộc chặt mõm bằng dây xích rồi đá nó trở lại cũi. Con pitbull muốn lao ra ngoài, nhưng bị ép, ẳng ẳng hai tiếng, sau đó đành cuộn mình vào góc.

Lâm Nho Duệ quay đầu nhìn Tiết Phỉ Nhi: "Cậu ở đây làm gì?"

Dưới ánh trăng, đôi mắt màu hổ phách màu vàng của cô như tỏa sáng.

...

Đêm khuya.

Ánh sáng xanh phát ra từ màn hình máy tính chiếu sáng vô số khuôn mặt thức khuya.

Trò chơi trốn thoát đang phát sóng trực tiếp.

Nền tảng giao lưu trực tuyến.

Kênh thế giới - Trung Quốc.

Bão bình luận như muốn tràn màn hình.

"Ê... Bộ mấy người còn chưa ngủ hả?"

"Ầy, ai ngủ được trời? Ngày mai tôi cũng không đi làm, lão sếp già bị lôi vào trò chơi rồi, tôi tận mắt nhìn thấy luôn ấy."

"Ảo ma canada vcl, nhà tôi làm gì có wifi, thế mà vẫn coi phát sóng trực tiếp được! Ai giải thích dùm coi?"

"Đến bây giờ mà chuyện lạ còn ít à? Haizz, cứ mặc đời đi, à mà có oppa unie nào xinh đẹp cho tôi ngắm miếng không?"

"Mấy người đẹp toàn là bình hoa hết, chết sớm thôi. Tôi đang xem phát sóng trực tiếp bên Thái Lan nè, đậu xanh rau má, ác quỷ sắp lộ diện, thú vị vãi chưởng."

"Còn tôi đang ở Châu Âu, bên này toàn là những cuộc săn phù thủy rồi hiến tế quỷ, emmm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vc."

"Hây boy, ai nói người đẹp toàn là bình hoa? Có mấy người vừa đẹp mà vừa có thực lực mà. Hôm nay tôi tìm được một người đỉnh của chóp này, chỉ dùng một tay mà đã xé toạc oán linh thành hai luôn ấy!"

"Tôi biết người ấy, là Lâm Nho Duệ phải không? Tôi đang xem phát sóng trực tiếp ở khu vực thi đấu của cô ấy nè."

"Tôi cũng đang xem Lâm Nho Duệ...."

...

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Lâm Nho Duệ nhỏ giọng hỏi.

Tiết Phỉ Nhi cứng đờ đáp: "Liên quan gì đến cậu?"

Cặp mắt màu hổ phách của người đối diện hơi nheo lại, cô ta thấy thế thì không khỏi buột miệng thốt lên: "Tôi đang tìm đồ."

"Tìm cái gì?"

"Nước canh thừa... Tôi chắc chắn cậu sẽ không biết trong nồi nước canh hôm nay có gì đâu..."

Lâm Nho Duệ nhíu mày.

Tiết Phỉ Nhi lo lắng nhìn trái phải, nghiêng người về phía trước nói: "Lớp trưởng ấy... Cậu ta có cái hình xăm quả bóng đá trên bắp tay... Hồi nãy, tôi nhìn thấy trong nồi canh thịt..."

Nói xong, cô ta nhìn biểu cảm của Lâm Nho Duệ.

Lâm Nho Duệ không tỏ ra quá kinh ngạc: "Sao cậu không nghĩ là mình nhìn lầm?"

"Đó là lý do tại sao tôi mới ở đây đấy!" Tiết Phỉ Nhi cũng cảm thấy không tin tưởng chính mắt mình, cô ta tức giận: "Mẹ nó."

Bụi cỏ trong góc bị gió lùa ào ào mùi hôi thối rữa cũng phát ra từ chỗ đó.

Tiết Phỉ Nhi kéo lớp cỏ ra, thấy thùng gạo, cô ta nhặt cái vá bên cạnh lên, vẻ mặt chán ghét mà khuấy nước canh thừa thúi quắc kia.

"Cái này phải không?" Lâm Nho Duệ đột nhiên mở miệng nói.

Tiết Phỉ Nhi nghi ngờ quay đầu lại, thấy cô đứng trước cũi, đá bát chó, một mảng thịt rơi ra từ trong đó.

Mảng thịt đó có in hình quả bóng đá, đã được gặm một nửa.

Tiết Phỉ Nhi che miệng, để bản thân không thét lên.

Mọi người chôn cất lớp trưởng ngay tại chỗ, trong hố đất kia chỉ còn lại một bộ khung xương đẫm máu và thịt vụn.

Tiết Phỉ Nhi như nhận ra điều gì đó, cô ta cảm thấy buồn nôn vô cùng: "Bọn họ..."

"Suỵt." Lâm Thụy thấp giọng nói: "Trước hết chúng ta chớ nói chuyện này, không để rút dây động rừng."

"Ý cậu là tôi phải lừa gạt mọi người à?"

"Hai vợ chồng là chủ biệt thự, hậu quả của việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ họ... Không thể tưởng tượng được đâu."

Tiết Phỉ Nhi cắn môi dưới, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải nhượng bộ.

Gió đêm lạnh lẽo, gào thét, quật mạnh vào cửa sổ.

Daniel cầm theo một ngọn đèn dầu hỏa, rùng mình lấy một chiếc áo khoác bông sờn rách từ tủ quần áo.

Căn phòng của cậu bé thô sơ, bên trong không có gì ngoài một chiếc giường và tủ quần áo.

Đầu giường đặt một con thỏ màu hồng.

Đó là con búp bê yêu thích của em gái, sau cái chết của cô bé, Daniel coi nó không khác gì là Emma.

Mỗi tối, ôm con thỏ màu hồng vào lòng, cậu bé mới có thể ngủ yên.

Chiếc áo bông này đã mua lâu rồi, thực tế là, Daniel cũng không còn có thể mặc vừa nó nữa.

Nhưng vào một đêm lạnh lẽo như vậy, nếu không muốn bị đóng băng đến chết, cậu đành phải mặc chiếc áo này thôi.

Trước khi đi ngủ, cậu bé đã mang đèn đi kiểm tra khóa cửa, đảm bảo đã khóa đàng hoàng thì mới nằm xuống giường.

Ôm Emma thật chặt trong vòng tay, ý thức của cậu dần dần có chút mờ mịt.

Tiếng gió vù vù bên ngoài cửa sổ mang lại cho cậu bé cảm giác an toàn đã mất từ lâu, Daniel cảm thấy mình như được người khác bao bọc trong lòng vậy.

Đột nhiên, có một âm thanh xào xạc yếu ớt vang lên ở cửa, trong màn đêm im lặng, tiếng gió hú vù vù, có thứ gì đó như đang nghịch dây xích!