Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 12: Biến mất

Daniel bỗng nhiên tỉnh lại, cậu bé ngồi dậy nhìn cánh cửa, nơi có một cái móc sắt đang thò ra khỏi khe hở trên cửa, lặng lẽ móc ổ khóa.

Daniel rùng mình, lập tức đẩy cái bàn bên cạnh chặn vào cửa.

Tiếng chân bàn cọ xát xuống sàn nhà làm người ngoài cửa hoảng hốt, một lúc sau, giọng nói dịu dàng dịu dàng của người mẹ truyền đến: "Daniel, con tỉnh rồi à? Mở cửa cho mẹ, mẹ đưa chăn cho."

Daniel không nói lời nào, cậu bé cạy một viên gạch lát sàn dưới chân giường, rồi lấy sợi dây thừng ra, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, không phát ra một âm thanh gì.

Cho đến khi cửa sổ mở ra, gió lạnh vù vù thổi tung rèm cửa, ngọn đèn dầu nháy mắt rơi xuống đất.

"Daniel." Giọng nữ bên kia cửa trầm xuống: "Mở cửa, mau mở cửa!"

Daniel chạy lại gần giường lấy búp bê Emma đi, thấy tấm sắt hõm lại, một lưỡi dao sắc bén uỳnh uỳnh đâm vào cửa.

Cậu bé rùng mình, nhanh chóng ôm búp bê Emma vào lòng, trèo lên cửa sổ, buộc sợi dây vào người.

Dưới chân là sân sau, bệ cửa sổ lại cách mặt đất ba mươi mét, gió lạnh khiến Daniel lắc lư, dây thừng không chắc lắm, cậu bé toát mồ hôi lạnh.

Người phụ nữ ngoài cửa vốn đã rất nóng nảy, giờ lại vung dao chém điên cuồng về phía cửa, gào thét: "Tao sinh ra mày, nuôi nấng mày, để mày trả ơn tao như thế này sao?! Mở cửa! Mở cửa! Tao sẽ cho mày một bài học!!"

Daniel siết chặt sợi dây, trượt xuống.

Người phụ nữ phá cửa, hất tung cái bàn, vẻ mặt dữ tợn lao nhanh tới.

Nhưng Daniel đã nhanh chóng đáp xuống sân, loạng choạng chạy ra khỏi biệt thự.

Tiếng mắng chửi của người phụ nữ bị gió cuốn đi xa, sau đó là tắt ngúm.

Bầu trời dần tuôn làn tuyết xuống, rơi mãi suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Một đêm mất ngủ.

Với chiếc quầng thâm dưới mắt, mọi người kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình xuống lầu.

Trong số đó, Tiết Phỉ Nhi có quầng thâm nhất, trông rất hốc hác.

Tối hôm qua, cô ta không chỉ sợ hãi, mà còn phải nghẹn họng một bí mật kinh khủng, thế nên là chẳng chợp mắt được gì.

Nhìn xung quanh, cô ta lại thấy một người ngồi trong phòng khách với tinh thần rất phấn chấn.

Lâm Nho Duệ đang uống nước cam, trò chuyện vui vẻ với Morgan đang đọc báo, như thể chuyện tối qua chỉ có một mình Tiết Phỉ Nhi biết.

Thật ngưỡng mộ tố chất tâm lý của người này, Tiết Phỉ Nhi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó hắt xì một cái.

Đây như một sự lây truyền vậy, ngôi nhà dần vang lên rất nhiều tiếng hắt hơi.

Đêm qua, do tuyết rơi nên nhiệt độ giảm mạnh, nên bây giờ có rất nhiều học sinh cảm thấy chóng mặt, choáng váng.

"Để tôi đi lấy cho mọi người vài bộ quần áo ấm." Jenny dịu dàng nói.

Sau khi mặc quần áo ấm xong, bữa sáng đã sẵn sàng.

Bữa sáng hôm nay có nước cam và trứng tráng, may là không có canh thịt, nếu không, Tiết Phi Nhi chắc sẽ chết đói mất.

Mọi người ngồi quanh bàn, bầu không khí yên tĩnh, ngoại trừ tiếng dao dĩa va vào đĩa sứ thì chẳng còn gì khác.

Cảm thấy có gì đó không ổn, Lão Lý ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: "Tôi nhớ nhiều lắm mà? Các học sinh không chịu xuống sao?

Lúc này, một học sinh nam loạng choạng bước vào phòng khách, vẻ mặt sợ hãi: "Có người mất tích!"

Nam học sinh này phụ trách đưa thức ăn cho những học sinh bị thương trên xe buýt, nhưng lúc đẩy cửa vào, cậu ta lại chỉ thấy căn phòng ấy trống rỗng.

Trong số đó, có những học sinh bị thương rất nặng, mất tay mất chân, chắc chắn họ không có khả năng tự mình xuống cầu thang được.

Trong lòng cậu ta có chút nghi hoặc, mãi cho đến khi lục tung hết biệt thự, cũng không tìm được người, nam học sinh mới chạy xuống, vội vàng báo cáo.

Mọi người xịt keo tại chỗ, lập tức đặt bữa sáng đang ăn dở xuống, chạy vòng vòng biệt thự tìm người.

Nhà vệ sinh, sân trong, các phòng đều trống rỗng. Ga trải giường trong căn phòng kia lộn xộn, trên bàn có những lon đồ hộp đã ăn một nửa, nhưng người thì như thể đã bốc hơi ra khỏi Trái Đất.

Đám học sinh sợ hãi, dần trở nên ồn ào.

Có người nói: "Chẳng lẽ oán linh kia đã tìm đến cửa?"

"Không thể nào!" Tiết Phỉ Nhi nhíu mày, vặn lại: "Tôi cũng ở trên xe buýt này, tại sao oán linh lại không tìm đến?"

Bạn trai Tống Thịnh tỏ vẻ đồng ý: "Tôi cũng là một người trên xe buýt, nhưng tối qua đâu bị sao đâu."

Thầy Lý cảm thấy rất hợp lý, nhìn Lâm Nho Duệ: "Trò Lâm, em nghĩ sao?"

Tình hình hiện đã nằm ngoài phạm vi nhận biết của thầy Lý, ông như thường lệ mà nhờ Lâm Nho Duệ giúp đỡ.

Mọi người đều im lặng, thận trọng chờ đợi cô lên tiếng.

Nhưng Lâm Nho Duệ nhẹ giọng nói: "Thầy hỏi tôi làm gì? Tôi đâu biết."

Chả biết cô đúng thật không biết hay giả ngu nữa, mọi người đều nản lòng, thế nên bọn họ quây lại một chỗ, thảo luận về các khả năng khác nhau.

"Chẳng lẽ bọn họ sợ hãi đến mức bỏ trốn vào ban đêm?"

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, thầy trò đẩy cửa biệt thự ra, một cơn gió lạnh xen lẫn tuyết lùa vào.