"Oh, my dear friends." Bà ta lố lăng chạy đến: "Welcome to my home! Mời vào, mời vào."
Cửa biệt thự mở ra như một cái miệng quỷ há rộng, chờ con mồi tự động đi vào. Trước lời mời đầy hoan hỉ của chủ nhà thì mọi người lại bất an mà lùi lại một bước.
Ngay khi Lâm Nho Duệ toang tiến lên một bước thì Hứa Liệt đã vội ngăn lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Căn nhà này nhìn không bình thường tí nào, chúng ta thật sự phải đi vào sao đại tỷ?"
Mọi người:.. Thay đổi giọng điệu nhanh ghê.
"Không đi vào thì không lẽ đứng đây cả ngày?"
Sau khi Lâm Nho Duệ đi vào trước, mọi người phía sau tròn mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng đành đi theo.
Nội thất bên trong của biệt thự mang phong cách ấm áp mà không thiếu sự sang trọng, nhìn một cái là biết chủ nhân của căn biệt thự này đặt bao nhiêu tâm tư vào nó.
Hai bên vách tường của biệt thự treo đầy những bức tranh của hai danh họa nổi tiếng là Renoir và Van Gogh, ở trung tâm căn biệt thự lại treo bức chân dung của một gia đình bốn người.
Gồm một cặp vợ chồng trẻ tuổi và hai đứa nhóc một trai một gái rất đáng yêu, trong bức tranh tràn ngập sự hạnh phúc.
Chỉ là trong biệt thự trông rất tối tăm, làm cho người ta có cảm giác u ám.
Thầy Lý là giáo viên môn địa, vừa bước vào trong biệt thự thì bệnh nghề nghiệp của ông lại phát tác, lẩm bẩm nói: "Hướng của căn biệt thự này không tốt, ánh mặt trời rất khó để chiếu vào trong nhà, hèn gì trong căn biệt thự lại trông tối tăm như thế."
"Ông chồng tôi đang chặt củi ở sân sau, mọi người cứ tự nhiên như ở nhà đi."
Jenny Thomasson vừa nói vừa kéo rèm cửa phòng khách lại. Mặt bà ta treo một nụ cười hòa nhã tiến vào trong bếp, sau một lúc thì bước ra với đĩa đồ ăn nhẹ và hồng trà.
Bên cạnh cầu thang là một chiếc máy nghe nhạc đĩa than loa kèn, Jenny đi đến chỗ chiếc máy, sau đó đặt đĩa than vào trong.
Máy chạy một lúc thì tiếng nhạc du dương cũng từ từ tuôn ra, hương thơm nhè nhẹ của hồng trà cũng dần dần lan tỏa ra trong không khí.
Trong khoảnh khắc này, thần kinh đang căng chặt của mọi người nhanh chóng thả lỏng.
Lâm Nho Duệ không rảnh thưởng thức bầu không khí kia, cô lượn một vòng phòng khách, sau đó lại chạy ra ngoài ngắm nghía toàn bộ căn biệt thự.
Thầy Lý nói không sai, biệt thự này quả thật rất thiếu ánh sáng, hôm nay là một ngày trời đầy nắng nhưng bên trong nhà lại tối tăm mù mịt, cửa sổ mở rộng, gió lạnh vù vù thổi tới.
Lúc cô đi đến một hành lang nào đó trong biệt thự thì bị thu hút bởi một bức tranh treo ở cuối hành lang chỗ đó.
Bức tranh mô tả một kẻ trông rất man rợ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ toàn thân, trong tay kẻ đó vừa cầm một con dao vừa cầm một cái nĩa, trên miệng còn đang ngấu nghiến một miếng thịt đầy máu.
Dưới chân kẻ đó lại là một người phụ nữ mặt đầy đau đớn, ổ bụng người nữ mở rộng, để lộ nội tạng bên trong bị cắt xén không ra hình dạng gì.
Nét vẽ tinh tế đến chân thực, mơ hồ còn khiến người ta cảm thấy chuyện cắt xẻ ăn thịt kia đã thật sự xảy ra.
Lâm Nho Duệ còn đang chuẩn bị tiến lại gần nhìn kỹ hơn một chút thì đột nhiên cửa bên cạnh mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào lại đột nhiên tối đi vì một người đàn ông da trắng cao lớn bước vào.
Ông ta cao gần 2m, cơ bắp cường tráng, đứng ở ngưỡng cửa chặn lại ánh mặt trời phía sau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đang xách cái rìu, sắc mặt vô cùng u ám..
"Ồ, là khách quý đến chơi à." Người đàn ông cười toe toét: "Tôi là Morgan Thomason."
"Chào ngài." Lâm Nho Duệ nhìn lại bức tranh, khen ngợi: "Đây là tác phẩm của ngài sao? Kỹ năng vẽ rất điêu luyện, có cảm giác rất chân thực đến rợn người."
Morgan đột nhiên đặt rìu xuống, bình tĩnh tháo bức tranh xuống rồi đặt úp nó lên vách tường.
"Chỉ là một sở thích nhỏ không đáng nói mà thôi."
Ông ta lại mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè trông rất xấu xí.
"Răng của ngài bị làm sao vậy?" Lâm Nho Duệ đột nhiên hỏi.
"Chút bệnh cũ ấy mà." Morgan lúng túng thu lại nụ cười, chưa đợi ông ta nói ra mấy lời để bầu không khí này bớt lúng túng thì bãi cỏ bên ngoài lại truyền đến sự nhốn nháo.
Lâm Nho Duệ khẽ nhướng mày, cô xoay người mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Trên bãi cỏ là chiếc xe buýt chở mọi người đến đây, trông nó bây giờ còn tàn tạ hơn hồi nãy. Kính chắn gió đã hoàn toàn vỡ vụn, thậm chí trên thành xe còn có dấu vết của máu thịt trộn lẫn.
Ngay khi mọi người chạy đến gần, cửa xe đột nhiên mở ra, Tiết Phỉ Nhi mặt đầy khổ sở theo đó trượt xuống, xụi lơ dưới đất.
Thầy Lý vội vàng chạy tới, nhìn vào khoang xe mà ngẩn người, một nhóm người đi lại chỉ có một nửa nhóm người trở về. Số người trở về cũng không còn nguyên vẹn, người thì mất tay người thì mất chân, nói chung trong khoang xe là một mớ thịt máu hỗn độn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Những học sinh khác thấy vậy mà kinh sợ.
Tiết Phỉ Nhi nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy dữ dội vì sợ hãi: "Sau khi bọn tôi đi vào rừng, sương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc, sau đó, trong sương mù xuất hiện rất nhiều bóng đen, giống như gã tài xế quái vật hồi nãy..."