Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 7: Điểm uy tín

Cô hơi ngạc nhiên trước sự hào phóng của Seth: "Đây là điểm thưởng khi bắt đầu trò chơi phải không?"

"Trò Chơi Trốn Thoát là một trò chơi được phát sóng trực tiếp. Người xem rất thích cô, mỗi lần có cô xuất hiện thì rating của trò chơi tăng cao thế nên Thần quy đổi cái này thành một phần thưởng, phần thưởng này sẽ chuyển tài khoản của cô dưới dạng điểm uy tín."

Lâm Nho Duệ đã hiểu: "Thì ra là phần thưởng."

Cô vô cùng thích thú lướt qua lướt lại shop đồ của cửa hàng, sau nhiều lần đắn đo, cô nhanh chóng chọn cho bản thân hai chiếc đao dài làm bằng thép không gỉ, bắt chéo lên lưng, sau đó lại mua thêm bao tay, tay gấu*, dao Mitsubishi**, trong nháy mắt xài hết 10.000 điểm uy tín.

Seth: ... Phá gia chi tử.

Sau khi nhấp xác nhận mua hàng, một cột sáng chiếu xuống bên cạnh cô. Sau khi cột sáng biến mất, hàng hóa vừa mua ban nãy đã xuất hiện trên mặt đất, ship hàng cũng nhanh đó.

Sau khi Lâm Nho Duệ trang bị vũ khí xong, cô lại dọc theo con đường đất đi tiếp.

Đi được khoảng nửa giờ, một màn sương trắng mờ nhạt dần xuất hiện xung quanh rồi che khuất tầm nhìn của cô. Cách đó không xa, một khu rừng thấp thoáng ẩn hiện trong màn sương trắng.

Đi thẳng vào rừng.

Sau một lúc thì sương trắng cũng tan đi, một đồng cỏ xanh ngắt xuất hiện trước mặt cô.

Trên bãi cỏ là một biệt thự nhỏ, được trang hoàng rất đẹp mắt.

Bao quanh căn nhà là rừng cây càng làm cho Lâm Nho Duệ cảm giác chỗ này rất kỳ lạ.

Có một nhóm người đang đứng ngồi hông yên đứng trước biệt thự, nghe thấy động tĩnh chỗ rừng cây, cả đám liền cảnh giác nhìn sang.

Mãi cho đến khi nhìn thấy người xuất hiện chính là Lâm Nho Duệ, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Liệt chạy tới: "Bạn học Lâm, chuyện vừa nãy cậu cứu mạng tớ... Cảm ơn rất nhiều!"

Trong ánh mắt cảm kích của cậu lại xen lẫn chút sợ hãi.

Hứa Liệt là một học sinh mạnh về thể chất, cậu còn là đội trưởng của đội bóng đá trường vậy nên thường ngày luôn trông rất tự mãn ngông nghênh.

Tuy nhiên, vừa nãy vật lộn với gã tài xế, tuy cậu đã dùng hết sức bình sinh nhưng lại không thể đẩy gã lùi ra sau dù chỉ một chút.

Chỉ có những ai đã từng đối diện với quái vật mới biết nó đáng sợ như nào, và một khi đã như vậy thì lại càng cảm nhận được thiếu mảnh khảnh xinh đẹp trước mặt này lại càng có bao nhiêu sự khủng bố hơn.

Lâm Nho Duệ qua loa gật đầu, ánh mắt quét qua đám người trên bãi cỏ, đột nhiên cau mày: "Lúc này còn nhiều người mà, đâu hết rồi?"

Hồi nãy có tổng cộng 42 người trên xe buýt, vậy mà bây giờ chỉ có hơn 20 người có mặt, bao gồm cả cô.

"Thầy Lý?" Cô nhìn giáo viên chủ nhiệm.

Trước khi thầy Lý kịp lên tiếng, Liễu Tuyết Linh ở bên cạnh đã vội vàng trả lời: "Bọn họ chia làm hai nhóm rồi rời đi. Tiết Phỉ Nhi và Tống Thịnh thì lái xe buýt, còn một số nam sinh lại cùng nhau đi vào rừng, họ nói muốn tìm lối thoát."

"Đây là con đường duy nhất để xe buýt có thể đi, nhưng lúc tôi bước vào lại chẳng thấy chiếc xe buýt nào đi ra cả." Lâm Nho Duệ nhẹ giọng nói.

Mọi người đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, vậy xe buýt đã đi đâu?

Thầy Lý lo lắng xoa xoa tay: "Hay chúng ta gọi những học sinh kia trở về được không?" Với thân phận là một giáo viên, ông cảm thấy bản thân không thể bỏ rơi học sinh của mình được.

Lâm Nho Duệ lạnh lùng nói: "Không cần, có lẽ bọn họ không trở về được nữa."

"Hả?" Thầy Lý sững sờ: "Tại sao chứ?"

"Đây là Trò Chơi Trốn Thoát, mọi manh mối mà trò chơi đưa ra đều quan trọng, ai còn nhớ gợi ý đã nói gì không?"

Một nam sinh đeo kính run rẩy lặp lại: "Trong rừng cây có những ánh mắt ác ý nhìn trộm, miệng của những thứ đó còn đang không ngừng nhỏ dãi đầy đất... ?"

"Không còn nghi ngờ gì nữa, rừng là khu vực cấm của màn chơi này, chính bọn họ là người chạy đến nơi nguy hiểm nhất!" Lâm Nho Duệ lạnh lùng nói: "Bọn họ không chết thì ai chết?"

Chết?

Đám người sững sờ trước những lời lẽ nặng nề của cô.

"Bạn học Lâm, em thật mạnh mẽ như vậy, em nhất định có thể cứu... bọn họ" Thầy Lý run rẩy cầu xin.

Lâm Nho Duệ thờ ơ: "Tôi không có nghĩa vụ này."

Người đáng cứu cô sẽ không mắt lạnh làm ngơ, nhưng nếu là người tự tìm chết thì xin lỗi, cô không rảnh tiêu tốn tinh lực để cứu vớt mấy kẻ ngu xuẩn đó.

Đối với hành động của cô, một cuộc thảo luận nảy lửa lại được diễn ra tại quảng trường trước màn hình lớn.

Có người lắc đầu: "Năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn hơn." Đối với việc cô trốn tránh trách nhiệm này có phần ngao ngán.

Có người phản đối: "Sức mạnh của cô lớn như vậy, không lẽ không cứu được người ta!"

Có người lại tiếp tục si mê: "Trùi ui, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chị gái kìa, tui gụng trứng mất!"

Dưới bầu không khí trầm mặc, "Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa của biệt thự đột nhiên mở ra, sau đó xuất hiện một người phụ nữ tóc vàng mặc chiếc váy hoa màu xanh lam.

Dáng người bà ta thướt tha, khuôn mặt trắng tuyết, đôi mắt màu xanh lá tựa như phỉ thúy khiến người ta nhìn vào một lần mê mẩn.